Tất cả ánh mắt vốn dĩ đổ dồn lên người Phạm Sinh thì giờ đây lại chuyển hướng về phía Thần Anh thái hậu. Ai cũng biết Lương Thị Bích chính là trưởng cung nữ thân cận của bà. Chính Thần Anh dường như cũng không tin vào những gì mình vừa nghe, đôi mày ngọc cau lại, nhìn về phía Dương Hoán, lắc đầu.
Nguyễn Phúc quan sát tình hình, xét thấy lời nói của Phạm Sinh khá hàm hồ nên hét lên.
“Tội nhân kia, ngươi có biết tổng quản Lương Thị Bích là ai không mà dám nói như thế?”
“Bẩm đại nhân, nô tài biết rõ, Lương tổng quản là cung nữ của thái hậu. Trước hôm hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, nô tài đang quét dọn ngoài sân thì Lương tổng quản tìm đến, dặn nô tài hôm sau khi canh thuốc cho hoàng hậu thì thêm vào một ít mạn đà la.”
“Không phải ty thái y phân phó, không phải mệnh lệnh của bệ hạ, sao ngươi dám tự tiện nghe theo Lương thị?” – Nguyễn Phúc tiếp tục chất vấn.
“Bẩm đại nhân, ban đầu nô tài từ chối, nhưng Lương tổng quản nói rằng đây là mệnh lệnh của thái hậu. Nô tài nhất quyết không nghe theo, tổng quản liền nói nếu nô tài phụng lệnh thì sẽ sớm được xuất cung về với gia đình. Còn bằng ngược lại thì… sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa.”
“Câm miệng!” Thần Anh giận dữ: “Ngươi biết mình đang nói gì không hả?”
Trương Bá Ngọc thấy Thần Anh phản ứng, nhịn không được, liền lên tiếng can ngăn.
“Thái hậu, chính người cho phép nó nói thì cứ để nó khai hết ra đi đã.”
Nguyễn Phúc hỏi tiếp.
“Lời ngươi nói không căn cứ, không ai đối chấp.”
“Bẩm đại nhân, Lương tổng quản khi ấy có cho nô tài một chiếc vòng bạch ngọc và năm mươi bạc, tất cả thứ ấy, nô tài giấu ở ô nhỏ dưới đầu nằm.”
Nguyễn Phúc cho người của Hình bộ tiến hành lục soát. Chưa đầy ba khắc, quan binh quay về với một chiếc hộp nhỏ, bên trong có năm mươi bạc nguyên, một ít xu lẻ và một chiếc vòng bạch ngọc. Trương Bá Ngọc nhìn sơ qua chiếc vòng rồi hỏi to lên.
“Đích thị Lương thị có một chiếc vòng bạch ngọc, tuy nhiên vòng bạch ngọc trong cung thì nhiều vô kể. Nhưng thần nhớ có một lần cung nữ này bị ngã, vòng tay của ả bị nứt nên có nhờ người dùng vàng, nối lại chỗ bị nứt, chẳng hay thần nhớ có đúng không, thưa-thái-hậu?”
“Không sai!” Thần Anh bắt đầu có chút thất vọng đáp.
Một quan binh sau khi kiểm tra vòng, đứng ra nói với Nguyễn Phúc.
“Thưa đại nhân, quả thực trên chiếc vòng có một mối nối bằng vàng.”
Lý Dương Hoán nhìn sang Thần Anh, Thần Anh thất thiểu ngồi phịch xuống ghế. Bà đang không hiểu tất cả chuyện này là như thế nào?
“Cho người đem cung nữ Lương thị đến đây.”
Một đám quan binh lại được điều đi. Mọi người ở pháp trường giờ đây không còn ai lên tiếng. Tất cả đều im lặng, như sợ chỉ một câu nói thôi cũng khiến không gian vỡ vụn. Không lâu sau đó, một tên lính hối hả chạy về, gương mặt hoảng hốt.
“Bẩm đại nhân, Lương tổng quản đã treo cổ tự tử rồi!”
Lương thị treo cổ tự tử, không để lại bất kỳ di ngôn nào. Không ai rõ nguyên do, cũng không ai ngờ được cung nữ thân cận của thái hậu lại ra đi theo cách này. Nhưng ở pháp trường, câu chuyện lại đi theo hướng Lương thị sợ tội hoặc sợ bị truy ra sẽ làm ảnh hưởng thái hậu nên tự kết liễu trước khi bị phát giác. Giờ đây, người chết không đối chứng, lời Phạm Sinh nói là thật hay giả cũng không thể phán xét được.
Thần Anh quay sang nhìn Hoán, câu chữ khó nhọc phát ra.
“Không-phải-mẹ!”
Ban đầu chỉ là một vụ sơ ý của thái giám khiến hoàng hậu gặp nguy hiểm nên gánh phải tội chết. Sau đó cả bệ hạ và thái hậu đều muốn đích thân xem hành hình. Cuối cùng, trước lúc chết, tội phạm lại khai ra kẻ chủ mưu hãm hại chính là thái hậu. Sự việc này diễn ra nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người. Nguyễn Phúc không biết nên tiếp tục điều tra hay dừng lại ở đây. Cuối cùng, ông đành hỏi ý kiến đức vua.
“Bẩm bệ hạ, cái chết của Lương thị và lời khai của Phạm Sinh có nhiều điểm đáng ngờ. Xin bệ hạ ra chủ ý, hạ thần lặp tức tiến hành theo.”
Trương Bá Ngọc nhếch mép cười trông khi Hoán gương mặt cứng đờ. Giữa bao nhiêu ánh nhìn, Hoán đành ngậm ngùi ra lệnh.
“Phạm Sinh vì lợi lộc mà nghe lời cung nữ xui khiến hãm hại hoàng hậu, xử tội chết. Cung nữ kia vì sợ tội mà tự sát, bắt cả gia quyến xung làm quân nô ở châu Nghệ An. Vụ án này kết thúc tại đây!”
“Bệ hạ!” Thần Anh kêu lên.
“Mẫu hậu, trẫm không muốn nghe thêm điều gì nữa. Mời người về cung nghỉ ngơi.”
Hoán bỏ đi, mặc cho phía sau là một thái hậu đau khổ và một thái sư đang đắc ý. Phí Công Tín hộ tống vua về điện Vĩnh Quang. Bóng lưng bệ hạ đêm qua còn tràn đầy hân hoan vậy mà giờ đây, vẫn là bóng lưng ấy nhưng lại là sự cô đơn và thất vọng. Phí Công Tín không hiểu, rõ ràng đêm qua tên Phạm Sinh kia còn thành khẩn như thế, chính y cũng đã động lòng khi nghe câu chuyện về tình mẫu tử của hắn ta vậy mà hôm nay hắn lại tráo trở, chuyện không cũng dám nói thành có, chĩa mũi tên về phía thái hậu. Phí Công Tín tin chắc chuyện này không phải do thái hậu chủ mưu, chỉ có thể là Trương Bá Ngọc quá cao tay, đã đi trước một bước. Phí Công Tín lúc này mới nhận ra ấu chúa lúc này chưa thể đối địch trực tiếp với thái sư.
Trương Bá Ngọc đem một dạ vui sướng quay về phủ. Ván cờ này tưởng khó, nào ngờ lại thắng dễ dàng. Lý Dương Hoán không muốn yên ổn làm vua lại cố tình đối đầu với lão, đúng thật là ngựa non háu đá. Còn có ả Thần Anh không biết an phận, thông đồng cùng vua muốn dồn lão vào chỗ chết. Tất cả bọn họ xem thường Bá Ngọc lão quá rồi!
Thuộc hạ vừa thấy thái sư quay về, nhìn sắc mặt chủ nhân biết mọi chuyện suông sẻ nên tâm trạng có phần thả lỏng bẩm chuyện.
“Bẩm thái sư, chỗ mẹ và tình nhân của tên thái giám kia xử lý thế nào?”
“Người hết giá trị lợi dụng rồi thì cứ giết. Xử lý gọn ghẽ vào, đừng để quá nhiều người biết.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thuộc hạ Đỗ Ký nhận lệnh rồi rời khỏi. Bá Ngọc rót ra hai chung rượu, một chung rưới lên mặt đất, nhẹ giọng nói.
“Ta mời nàng chung rượu này, uống rồi mau đi đầu thai đi.”
Bá Ngọc uống cạn chung rượu còn lại, thì thào.
“Thần Anh, Dương Hoán, một mạng của Triệu thị, đổi lấy không chỉ là một mạng của Lương thị kia đâu. Chúng mày hãy chờ mà xem!”
Bá Ngọc bóp chặt tay, chiếc chung rỗng vỡ toang, cứa vào lão, máu men theo kẻ hở, chảy xuống sàn.
*
* *
Lý Phụng Ân nghe được chuyện hôm nay xảy ra, đoán chừng khuya nay Hoán sẽ rời khỏi hoàng cung. Cậu đi đến trà quán Hoán hay lui tới, cuối cùng cũng tìm ra Hoán ở một góc, lặng lẽ uống trà. Phụng Ân nhìn sắc diện Hoán, thấy vua chẳng thê thảm như trong tưởng tượng của mình nên cũng nhẹ nhõm đôi phần. Ân ngồi xuống, đối diện với Hoán, lẳng lặng rót cho mình một chung trà rồi đưa lên môi nhấp thử.
“Đắng quá!” Phụng Ân kêu lên.
Hoán nhìn Phụng Ân, mỉm cười: “Đắng như thế mới giữ được tỉnh táo.”
“Tôi chịu, so với trà đắng này thì thà uống rượu còn hơn.”
“Ta chưa từng uống rượu.” Hoán ôn tồn giải thích.
“Tôi biết, sẽ có lúc tự ngài muốn uống thôi.”
Dù trà đắng chát nhưng Phụng Ân vẫn không bỏ cuộc. Y kiên nhẫn nhấp môi từng tí, kiên nhẫn ngồi đó, cùng Hoán nhìn những lượt khách đến rồi đi. Quán khuya vắng dần, khách thích chơi bời thì tìm kỹ viện, khách thích trút bầu tâm sự thì tìm đến quán rượu, chẳng ai mặn mà uống trà giờ này. Chẳng qua chủ quán được Hoán cho một số tiền kha khá, nên vui vẻ canh cửa trong tiếng ngáp ngắn dài của bản thân.
Phụng Ân nhìn tên chủ quán đang ngủ gật tại quầy, nhỏ giọng hỏi Hoán.
“Lão ấy quả thật là một con cáo già. Chuyện này ắt hẳn là có âm mưu cả rồi.”
“Ta biết.” Hoán trả lời ngắn gọn.
“Biết nhưng ngài vẫn đưa đầu vào rọ?” Phụng Ân càng ngạc nhiên hơn.
“Nếu ta không tự mình chui vào chiếc rọ ấy, ta sẽ không bao giờ biết bên trong có gì.”
“Nhưng như vậy ngài cũng quá mạo hiểm rồi đấy. Ngộ nhỡ có bất trắc…”
Hoán nhìn Phụng Ân khiến lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng. Việc này Phụng Ân không giúp được gì cho vua, giờ lại ngồi đây phán xét quả thật không hợp lí. Y đành khép miệng lại, đánh một tiếng thở dài.
“Tôi xin lỗi!”
“Không việc gì phải xin lỗi cả.”
“Không phải tôi xin lỗi vì câu nói vừa nãy, ý tôi là…”
“Rồi sẽ có chuyện khác ta cần anh giúp. Còn chuyện này, cứ cho qua đi.”
Phụng Ân ngạc nhiên, điều y định nói còn chưa kịp nói, sao bệ hạ lại có thể đoán được tâm ý của mình. Phụng Ân nghi hoặc nhìn Hoán, thấy đức vua vẫn trầm mặc uống trà, phong thái già nua này chẳng phù hợp với một thiếu niên mười bốn tuổi chút nào. Phụng Ân nhớ về hình ảnh thái tử Dương Hoán ham chơi ba năm về trước, không tin được lại có thể thấy sự thay đổi kì diệu này.
“Làm gì nhìn ta như thế?”
Phụng Ân chống một tay lên má, đôi mắt mơ màng, thanh âm nhu mì.
“Nếu tôi dành trái tim này cho ngài, ngài định xử lý nó thế nào.”
Trà trong miệng Hoán chưa kịp trôi vào cổ họng đã phun ra hết lên mặt Phụng Ân. Chắc chắn ngàn vạn lần Lý Phụng Ân không bao giờ muốn mình sẽ uống trà theo cách này. Y lấy tay áo lau mặt, miệng méo xẹo.
“Trà của người trong tim, bỗng nhiên ngọt ngào hẳn.”
“Xàm xí!”
Hoán hét lên khiến tên chủ quán đang ngủ gật cũng phải giật mình. Hắn lắc lắc cái đầu định hình, đến khi nhìn thấy Hoán, hắn vội vã lên tiếng hỏi.
“Đại gia, có chuyện gì thế?”
Phụng Ân cười hề hề với tên chủ quán.
“Không gì cả, chúng tôi chỉ đang kể chuyện hài.”
“Châm cho chúng ta thêm một ấm trà đi.”
Hoán bực dọc ra lệnh nhưng Phụng Ân nhanh chóng ngăn cản. Nước trà khi nãy Hoán uống đặc quánh, đắng chát. Không biết trước khi y đến đây, Hoán đã uống bao nhiêu, nếu còn thêm nữa e là ba ngày sau cũng chưa ngủ được. Cuối cùng, nhờ Phụng Ân lôi kéo, Dương Hoán cũng rời khỏi quán trà trong sự cảm kích của ông chủ.
Cả hai thong thả bước, phố phường Thăng Long ban đêm yên tĩnh như tờ, hoàn toàn không tin được ban ngày nơi đây tấp nập hối hả bao nhiêu. Gió bên ngoài dường như lạnh lẽo hơn cả gió trong cung. Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, Phụng Ân mới nghiêm túc hỏi.
“Sao ngài lại biết là lão ấy sắp xếp?”
Hoán tiếp tục bước đi, không nhìn Phụng Ân nhưng vẫn đáp lời.
“Chuyện thái giám vô ý thêm mạn đà la vào thuốc của hoàng hậu thực sự rất hoang đường. Bá Ngọc dĩ nhiên biết ta sẽ không dễ dàng tin điều ấy. Đã là không tin thì chắc chắn sẽ tìm hiểu. Trong lòng lão luôn nghĩ ta là một đứa nhóc ham vui, thích sân si với lão nên khi nghe tên thái giám kia khai người chủ mưu là lão, nhất định ta sẽ háo hức cho sự việc này được phanh phui.”
“Nên từ đầu, lão ta không cho thái giám khai ra thái hậu liền, là muốn dẫn dụ chính ngài làm việc này.”
“Đúng vậy, lão lấy việc ấy làm mồi nhử, kích ta từng bước đi vào chiếc bẫy do chính lão vẽ ra.”
“Khốn nạn thật! Thái hậu có biết việc này không?”
“Thái hậu biết. Nhưng cả người và ta đều không đoán được lão ấy lại đổ hết tội trạng cho thái hậu. Ban đầu ta vẫn nghĩ, lão chỉ muốn khiến ta bẽ mặt, nào ngờ mũi tên kia lại bắn về phía thái hậu. Sau lần này ta đoán được, thực sự Bá Ngọc vẫn chưa quá đề phòng ta, mà hắn đang muốn xử lí thái hậu.”
Đến đoạn này, Phụng Ân bắt đầu lo lắng.
“Nếu lão đã có ý đồ đó, e rằng thái hậu sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ta cũng đang nghĩ đến chuyện ấy. Nên bây giờ phải suy tính hướng nào để thái hậu không bị tổn hại.”
“Chuyện này thật sự khó khăn. Nếu ngài đã quyết tâm đối đầu với lão, e là khó tránh khỏi thương vong.”
Hoán vẫn nhìn về phía trước, trong màn đêm, ánh mắt ấy chẳng biết đang mang cảm xúc gì.
“Bởi thế nên ta mới phải suy nghĩ, để trận chiến này, chẳng những ta không thua mà vẫn có thể bảo vệ những người xung quanh. Không phải chỉ có mỗi thái hậu, mà còn có Tâm Giao, Phụng Ân anh và cả Phí Công Tín. Tất cả mọi người, ta đều không muốn nhìn thấy một thương tổn nào.”
Lý Phụng Ân đột ngột dừng lại, cảm xúc trong lòng y lúc này đây rối rắm đan xen. Ban đầu vốn dĩ là không thích nhau, bên nhau lâu ngày lại xem như anh em một nhà. Sau đó vì nghĩa anh em mà y trái lời cha, quyết định làm quan văn, dặm chân một chỗ tại triều đình để rồi nhìn người mình tin tưởng dường như không màng đến đất nước. Nhưng một thời gian gặp lại, bên cạnh người, biết được tâm tư của người, Phụng Ân không khỏi cảm thán khi người tự bước vào cuộc chiến không cân sức. Lúc ấy, Phụng Ân đã định vì nghĩa mà quyết đồng hành cùng vua, sống chết phó mặc ý trời. Nhưng giờ đây, khi chính tai nghe được những lời Hoán nói, rằng người đang suy tính để bảo vệ mình, Phụng Ân lại cảm thấy quá đau lòng. Đây cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, một đứa trẻ mười bốn chẳng phải chỉ cần suy nghĩ làm sao hôm nay học cho tốt thôi là đủ, cớ gì đứa trẻ này lại phải lo lắng đến an nguy của những kẻ lớn hơn mình. Dương Hoán ơi là Dương Hoán, ngài như vậy, bảo Phụng Ân phải thế nào mới đúng đạo đây?
Hoán thấy Phụng Ân cứ đứng tần ngần, khó hiểu quay lại nhìn y.
“Chuyện gì vậy? Sao không đi tiếp?”
Phụng Ân đưa tay vuốt mái tóc mình, tiếp tục trêu Hoán.
“Hay đợt tuyển chọn hậu cung tháng tám này, tôi ứng tuyển được không?”
Không có bất kỳ một ngọn gió nào thổi ngang nhưng Dương Hoán bỗng thấy rùng mình. Cậu bất giác tự ôm lấy hai cánh tay mình, vội vã bước nhanh về phía trước.
Đằng sau, Phụng Ân cố tình làm giọng lảnh lót, nói với theo Hoán.
“Đợi thiếp với!”
Chút ánh sáng trên bầu trời soi bóng hai thiếu niên xuống đất, một người thì đưa tay ôm lấy cổ người kia, người kia thì dùng tay hất người này ra xa. Tiếng chửi rủa, cười đùa vang vọng giữa không gian u tối.
Sau khi đã hộ tống Dương Hoán về đến cấm thành, Phụng Ân cứ đứng chăm chú nhìn cánh cổng đã khép lại, như muốn xuyên qua đó, dõi theo bóng lưng của đức vua.
“Thần Lý Phụng Ân thề với trời đất sẽ một lòng trung thành với bệ hạ. Nếu phản lại lời thề ngày hôm nay, chết không toàn thây!”
Lúc ấy Phụng Ân tỏ ra rất kiên quyết, nhưng ít hôm sau, y lại phân vân không biết có phải do mình bị say trà hay không. Nhất là khi Lý Công Bình đột nhiên nói với Phụng Ân rằng, vua đang tìm tiểu thư thích hợp để ban hôn cho y.
Lý Phụng Ân cười không ra cười, mếu không ra mếu, tên Lý Dương Hoán rỗi hơi này, chẳng lẽ nghĩ rằng mình thật sự có tình cảm sai trái với hắn ta!