Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

[CS] Chương 13: Lá rụng về cội

Phụng Ân ra cổng xem thử, thấy dáng hai người đang đứng đợi. Một người mảnh khảnh, một người béo ú, nhập nhằng dưới ánh trăng.


Phụng Ân ngạc nhiên tiến đến, chắp tay định hành lễ thì dáng người béo ú cản ngăn.

"Đã nói rồi, không ở trong cung, chúng ta không có nghĩa quân thần."

Phụng Ân mỉm cười, đây đích thị là Dương Hoán mà cậu quen lúc trước. Phụng Ân nhìn Hoán cùng thái giám Trường Sinh mặc thường phục, bụng đầy thắc mắc.

"Đã khuya thế này, sao người còn đến đây?"

"Vì đã khuya thế này nên ta mới được ra ngoài. Sớm hơn sẽ bị bắt lại."

Hoán nở nụ cười tinh nghịch, đối với Phụng Ân, Hoán như cậu em trai nhỏ, đáng yêu vô cùng. Chỉ tiếc số phận người này, không đơn giản như bao người khác. Cậu là vua, ngồi trên ngai vàng, đứng trên vạn người.

Hoán kéo Phụng Ân đi đến một quán trà đêm. Nơi đây mỗi tháng hai lần, ông nhạc sư già sẽ đến kể chuyện. Hóan đã lén trốn ra khỏi cung được năm lần, tình cờ khám phá ra nơi này, cảm thấy thú vị vô cùng.

Hai người gọi một đĩa lạc luộc và một ấm trà sen, cùng những người nơi đây lặng im nghe kể về tích Ngọc Hoàng.

Ngọc Hoàng vốn là người trần, tên Trương Hữu Nhân cưới vợ họ Vương và có bảy cô con gái. Vợ chồng Trương Vương có tính khiêm nhường lại hay giúp đỡ người khác, sau này tu luyện thành tiên. Trương Hữu Nhân là Ngọc Hoàng, Vương thị là Tây Vương mẫu còn bảy cô con gái là thất tiên nữ. Tích xưa như thế, vốn chỉ để nghe, trần gian này, mấy ai thật sự tu được thành tiên!

Lý Dương Hoán đón vài hạt lạc đã được bóc vỏ từ Trường Sinh rồi cho vào miệng, nói với Phụng Ân.

"Tích này vốn có từ lâu, dạo gần đây lại nổi lên."

"Đúng là giỏi xoa dịu lòng người, nghe vào cảm thấy tràn đầy hy vọng."

Dương Hoán gật đầu. Đáng lí Phụng Ân định nói thêm một chuyện nhưng lại chọn lặng im. Câu chuyện kết thúc, ba người rời khỏi trà quán để quay về. Phụng Ân đưa Hoán đến trước cổng cấm thành, sau khi chứng kiến vua an toàn bước vào trong mới lặng lẽ quay về nhà mình.

Gió đêm lạnh lẽo lướt qua vai, vài lọn tóc theo gió chạm vào mặt cậu. Có những chuyện Hoán không thể nói ra, nên mới dùng cách này để Phụng Ân cảm nhận. Vị thái sư họ Lê trong triều kia, thay vì họ Lý lại muốn đổi họ Trương, khác nào tự nhận bản thân chẳng khác Ngọc Hoàng. Phụng Ân vẫn còn nhớ rõ lời cha.

"Việc thái tử lên ngôi, đằng sau là hậu thuẫn rất lớn của Lưu Khánh Đàm và Lê Bá Ngọc. Nhưng hiện tại, Đàm và Ngọc đang dần trở mặt nhau, e là triều đình sắp có biến xảy ra."

Phụng Ân chắp tay ra sau lưng, từng bước từng bước quay về, trong đầu quẩn quanh suy nghĩ, cậu nên làm sao?

*

* *

Hoán mở tấu chương xem qua một lượt. Trong đó, có một tấu chương khiến Hoán bận lòng: kiến nghị lập Sùng Hiền hầu là Thái thượng hoàng, Đỗ thị là thái hậu.

Trường Sinh ở bên mài mực, thấy Hoán suy tư, không khỏi lo lắng hỏi.

"Bẩm bệ hạ, có việc gì chăng?"

Dương Hoán thở dài.

"Có tấu chương kiến nghị lập vợ chồng Sùng Hiền hầu làm Thái thượng hoàng và thái hậu. Ngươi nói xem, trẫm nên làm thế nào?"

Trường Sinh đưa mắt nhìn tấu chương, bên trên đó là tên của các vị quan đứng về phía Trương Bá Ngọc. Trường Sinh ngừng tay đang mài mực, kính cẩn tâu.

"Đó là hai vị thân sinh của bệ hạ, phen này làm khó cho người rồi. Muôn đời nay lá rụng về cội, nếu không có Hiền hầu và phu nhân, cũng không có bệ hạ ngày nay. Báo hiểu âu cũng là lẽ thường."

Hoán gật gù rồi khép lại tấu chương. Nãy giờ xem đống giấy chi chít chữ ấy đã khá mệt rồi, cậu muốn đến cung Lệ Quang, chuyện trò cùng Tâm Giao một lúc.

Cung Lệ Quang vẫn yên lặng như tờ. Chủ nhân nơi đây còn chưa tỉnh, cung nhân cũng không có việc gì để xô bồ. Chỉ khi Hoán đến, mọi người mới cung kính hành lễ, âm thanh đồng đều vang lên trong tích tắc, rồi tất cả quay về lặng im.

Hoán thấy bát thuốc còn dang dở trên bàn, nhẩm chừng Thanh Minh đang bón cho Tâm Giao thì chạy ra hành lễ với mình. Hoán không ngại ngần cầm bát thuốc lên, đổ từng muỗng nhỏ vào chiếc phễu kết nối với ống dây cho vào cổ họng Tâm Giao. Mỗi một ngày trôi qua, có vẻ Tâm Giao càng gầy hơn.

"Chỗ Lý thái y dạo này chẩn mạch, có nói gì không?"

Thanh Minh đứng phía sau hầu vua cùng hoàng hậu, nghe Hoán hỏi, cẩn trọng đáp lời.

"Bẩm bệ hạ, Lý thái y vẫn bảo là tình hình chưa có khởi sắc. Ngài ấy còn bảo đang nghiên cứu vị thuốc khác xem có cải thiện được không."

Hoán nhìn cách Thanh Minh bẩm tấu với mình mà không khỏi thắc mắc.

"Thanh Minh, ngươi vào cung không lâu mà học quy tắc nhanh nhỉ. Nói chuyện với trẫm cũng phải phép hơn xưa."

Thanh Minh nhớ lại chuyện trước kia ở Vân Đồn, bản thân luôn tỏ thái độ hiềm khích với Hoán mà không khỏi rùng mình, sợ Hoán trách phạt nên vội vàng quỳ xuống.

"Bẩm bệ hạ, trước đây là nô tì ngu muội, không biết phép tắc. Xin bệ hạ rộng lượng tha thứ cho nô tì."

"Ngươi như thế, chẳng qua vì trẫm là vua thôi, đúng không?"

Thanh Minh bị Hoán dọa đến mặt không còn giọt máu, luống cuống giải thích.

"Bẩm bệ hạ, không phải như thế đâu."

"Vậy ngươi nói trẫm nghe, vì sao?"

"Trước đây quả thật khi gặp bệ hạ lần đầu ở Vân Đồn, nô tì nghĩ người còn bé nhưng không biết phép tắc với tiểu thư nên có những lời lẽ và cử chỉ xúc phạm người. Nhưng từ khi vào cung, biết người là hoàng thượng lại mỗi ngày chứng kiến người đối đãi với tiểu thư, nô tì thật sự rất kính nể. Đây là sự thật, nô tì không dám nửa phần gian dối."

Hoán phất tay về phía Thanh Minh.

"Đứng lên đi, ngươi quả thật là nô tì của Tâm Giao, tính tình bộc trực như chính nàng ấy."

Thanh Minh lúc này mới dám đứng dậy nhưng lòng dạ vẫn nặng nề như tảng đá ngàn cân đè lên. Cũng may là vua thật sự bỏ qua chuyện trước kia, chứ nếu truy xét, Thanh Minh có tám cái mạng cũng không giữ nổi. Nhưng thông qua cách Hoán lo lắng cho Tâm Giao, lại còn ưu ái cho phép cậu hai Thanh Thuần vào cung chăm sóc cho cô, Thanh Minh có thể chắc chắn rằng, tâm tính Dương Hoán vốn thiện lương, hoặc ít nhất là thật dạ với cô mình.

Thanh Minh cầu khấn Phật trời ngày đêm, mong cho Tâm Giao mau tỉnh lại, để gặp vua và cũng để trông thấy dáng vẻ hiện tại của Thanh Thuần. Chuyện Thanh Thuần có thể sáng mắt, đối với Thanh Minh càng là không tưởng. Có lẽ, kể từ lúc Thanh Minh theo Tâm Giao vào cung, những chuyện diễn ra đều là chuyện không thể nào tưởng tượng ra.

Thanh Minh đứng sau, nhìn từng động tác Hoán bón thuốc cho Giao, cảm giác là lạ. Đột nhiên, như phát hiện ra điều gì, Thanh Minh tò mò hỏi.

"Bẩm bệ hạ, dạo gần đây sức khỏe người không tốt sao?"

Hoán dừng việc đang làm, ngạc nhiên hỏi Thanh Minh.

"Sao ngươi lại hỏi như thế?"

"Bẩm, nô tì thấy dường như người gầy hơn trước rất nhiều."

Thanh Minh không nói Hoán cũng không để ý, quả thật dạo gần đây, xiêm y mặc trên người có vẻ rộng hơn. Nhưng Hoán không để tâm đến việc này lâu, cậu cho Thanh Minh lui ra hầu ngoài cửa, còn mình vẫn ngồi lại bên giường, lặng lẽ nhìn Tâm Giao.

Việc tôn cha ruột Sùng Hiền hầu lên làm Thái thượng hoàng trước sẽ gây xích mích với Thần Anh thái hậu, sau là không phải với lẽ thường. Mặc dù thực tế Hoán là còn của Sùng Hiền hầu nhưng từ khi sáu tháng tuổi Hoán đã vào cung, gọi tiên đế là phụ hoàng, Thần Anh là mẹ. Hiện tại trên danh nghĩa, Sùng Hiền hầu và Hoán vốn dĩ là quan hệ chú cháu, là nghĩa quân thần. Sùng Hiền hầu cũng đã tìm gặp Hoán, bản thân ông không muốn danh xưng Thái Thượng hoàng, nhưng ở phía Trương Bá Ngọc dường như rất hồ hởi việc này. Dương Hoán không hiểu, nếu Bá Ngọc thật sự muốn lộng quyền, thì việc này giúp ích gì được cho ông ấy? Hoán mải suy nghĩ, đến mức không để ý, cắn ngón tay mình đến chảy máu rồi giật mình buông ra. Tay cậu khẽ cầm lấy cổ tay Tâm Giao, mông lung không biết tiếp theo sẽ thế nào.

Bên chỗ Bá Ngọc, thuộc hạ vừa bẩm báo lại, dạo gần đây Lý Dương Hoán hay trốn khỏi cấm cung vào đêm khuya, dạo chơi la thành. Đa phần Hoán sẽ cùng Trường Sinh thăm thú khắp nơi, vào quán tìm món ngon hoặc nghe kể chuyện. Thỉnh thoảng, vua sẽ hẹn Lý Phụng Ân đi cùng, nhưng cả hai ngoài việc bàn chuyện phím, chẳng có dấu hiệu tính toán gì. Bá Ngọc cũng không nghĩ tới một đứa trẻ như Hoán lại có tâm cơ, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn, ham vui mà thôi. Chỉ có chỗ Thần Anh trước nay đều không thuận mắt Bá Ngọc, nếu bà ta an  phận thì biết đâu có thể vui vẻ làm thái hậu như hiện tại. Còn bằng ngược lại… Bá Ngọc không dám cam đoan.

Tấu chương về việc tôn Sùng Hiền hầu trở thành Thái Thượng hoàng cũng đến tai Thần Anh. Vốn dĩ bà định để Hoán đích thân mở lời, nhưng qua một thời gian vẫn không thấy vua lên tiếng. Thần Anh có phần tức giận, không nghĩ chưa chi mà bên phe phái của Sùng Hiền lại manh động đến thế, tưởng rằng con ruột của mình là vua thì cả giang sơn này lại thuộc về mình. Sự ngông nghênh này chẳng qua là do năm xưa Sùng Hiền hầu được Linh Nhân thái hậu quá đỗi nuông chiều. Thần Anh cũng hiểu rõ, việc khó khăn lại đang dồn vào người Hoán. Thế nên một ngày nọ, lúc Hoán đến thỉnh an, Thần Anh không e dè nữa, đi vào thẳng vấn đề.

“Mẹ có nghe nói về việc tôn Sùng Hiền hầu trở thành Thái thượng hoàng.”

Hoán không ngạc nhiên bởi cậu biết việc này trước sau gì thái hậu cũng sẽ nhắc đến. Hơn ai hết, Hoán rất rõ câu chuyện năm xưa Linh Nhân thái hậu bức tử họ Dương chỉ vì Dương hậu không phải mẹ ruột của tiên đế. Câu chuyện này như u nhọt, phá hủy biết bao mối quan hệ trong triều, nay lại vận lên người Thần Anh, Hoán làm sao có thể mở lời.

“Thưa mẫu hậu, việc lập Sùng Hiền hầu trở thành Thái thượng hoàng vốn dĩ không phải đạo, nhi thần đang tham khảo thêm ý kiến của các vị đại thần và quan tham tri để có cớ hợp lí, từ chối việc này.”

“Con là đang sợ mẹ ruột của con Đỗ thị, sau khi được phong thái hậu sẽ kiếm chuyện gây khó dễ cho mẹ, phải không?”

Lý Dương Hoán thở dài, tâm tư cậu quả thật chỉ có Thần Anh nhìn ra. Thần Anh thấy Hoán đắn đo lại tiếp tục nói.

“Con không cần suy tính nhiều như vậy cho mẹ. Con xem, giờ đây, hơn nửa triều thần đều nghiêng về phía Bá Ngọc, con tuổi con nhỏ, mẹ lại chẳng có thế lực vững vàng để hậu thuẫn cho con nên phải khiến con nhọc nhằn rất nhiều. Chống lại Bá Ngọc là con đang chống lại hơn nửa triều thần, việc này đối với con hoàn toàn không có lợi. Con bấm bụng chịu lùi, nhẫn nhịn lão ấy một năm nay, chẳng lẽ giờ đây lại muốn đạp đổ công sức của mình?”

“Mẫu hậu?” Đến lúc này Dương Hoán không giữ nỗi bình tĩnh nữa, cậu ngạc nhiên nhìn người trước mặt, như thể đây chẳng phải là mẹ Thần Anh trước nay cậu biết.

“Bệ hạ, mẹ nuôi con từ nhỏ, chỉ cần con đưa một ánh mắt, thở một hơi thở mẹ cũng hiểu được lòng con nghĩ gì. Mọi người đều nghi ngờ khả năng của con, cho rằng con ngốc, nhưng kẻ giả ngốc giỏi nhất lại chính là kẻ thông minh.”

Khóe mắt Hoán hơi cay. Cậu thở mạnh một hơi định thần, rồi lại bật cười.

“Mẫu hậu nói gì lạ vậy? Con vốn dĩ thông minh tài giỏi, khó ai có thể so bì.”

Thần Anh gật đầu, tiếp lời.

“Nên việc tôn Sùng Hiền hầu trở thành Thái thượng hoàng, con cứ thế mà làm. Mẹ dù sao cũng là thái hậu, ít nhất có thể bảo vệ được bản thân mình.”

Chung trà Hoán uống dở đã lạnh tự lúc nào, Thần Anh vẫn ngồi ngây người nơi bàn, chẳng rõ mình đang vui hay buồn. Năm xưa, lúc nhận lấy Dương Hoán từ tay Linh Nhân thái hậu, sau lưng Thần Anh bao lời đàm tiếu xì xào. Đến cả cha quá cố của bà khi ấy còn sống, cũng thở dài than trách ông trời trớ trêu, đùa bỡn con gái mình. Thần Anh an ủi cha rằng mọi chuyện trong đời này vốn dĩ là do duyên số sắp đặt cả rồi. Ân hay oán cũng là do duyên số đặt để, giống như chuyện năm xưa bà và Đỗ thị cùng ứng tuyển vào hậu cung, tiên đế lúc ấy đã định chọn Đỗ thị làm phu nhân, cuối cùng lại vì Linh Nhân mà chọn bà còn Đỗ thị thì gả cho Lý Càn Tín. Đỗ thị vì lẽ ấy mà ôm khuất tấc, sản sinh hiềm khích với Thần Anh bà. Ấy vậy mà cơ duyên đưa đẩy, bà lại nuôi con trai của thị ấy. Duyên chồng lên duyên, nghiệp nối tiếp nghiệp, phúc phần nên nhận cuối cùng cũng sẽ nhận, còn tai họa phải gánh, trước sau gì cũng sẽ phải gánh. Nay bà nhìn Hoán vì được mình dưỡng dục mà hết lòng kính trọng, vốn dĩ là chuyện vui. Nhưng cũng vì mình dạy dỗ mà giờ đây, Hoán không tha thiết nhìn nhận cha mẹ ruột, lại trở thành câu chuyện thương tâm. Ranh giới của đúng và sai mong manh tựa sợi tơ, đôi lúc chúng ta vướng vào sợi tơ ấy, không biết chính mình đang ở bản ngã nào.

Hôm ấy Hoán không vội về điện Vĩnh Quang mà chuyển hướng đến sân luyện võ. Suốt hai canh giờ ròng rã Hoán đánh với cột gỗ, đến mức tay rướm máu, Du Đô bên cạnh cản ngăn cậu mới ngừng lại. Hoán ngồi tại sân võ đến tận khuya, cho đến khi những ngôi sao trên bầu trời bắt đầu nhạt nhòa, cậu mới quay về.

Mùa Xuân lại đến tại Hoàng thành, năm thứ hai Hoán đăng cơ, kiến nghị về việc tôn Sùng Hiền hầu làm Thái Thượng hoàng được ân chuẩn. Tháng hai năm Thiên Thuận thứ hai (1129), bốn người nhà Sùng Hiền hầu chuyển đến sống tại cung Động Nhân.

Mấy đứa trẻ trong kinh thành mặc quần áo Tết, long nhong khắp phố, miệng hát đồng dao.

“Người ta có tổ có tông
Như cây có cội, như sông có nguồn…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét