Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

[CS] Chương 16: Quân tốt xuất trận

Năm Thiên Thuận thứ hai (1129),

Thái sư Trương Bá Ngọc có tổng cộng một thê ba thiếp. Đại phu nhân Vũ thị những năm gần đây không thấy mấy khi ra khỏi cửa phủ. Nhị phu nhân Lâm thị thì qua đời khi sinh con. Tam phu nhân Nguyễn thị được giao nhiệm vụ quản lí gia đình, mỗi ngày bận bịu trăm công nghìn việc. Quanh đi quẩn lại chỉ có tứ phu nhân Triệu thị là nhàn rỗi. Triệu thị trước kia vốn là một ả đào ở Hồng Phấn lâu, vì hát hay múa giỏi nên vô tình lọt vào mắt Bá Ngọc, được lão đem về, cho một danh phận. Tiếc thay lúc ả về cũng là khi Bá Ngọc tuổi đã ngũ tuần, dù cố gắng đến đâu cũng không thể có con nên vì việc ấy mà Bá Ngọc lại ưu ái ả hơn hẳn hai vị phu nhân trước. Vì xuất thân không tốt nên lúc nào trong đầu Triệu thị cũng sân si với người khác. Dĩ nhiên ả không dám hó hé với hai vị phu nhân ở nhà nên chỉ còn cách ra ngoài hống hách, mắng chó chửi mèo, thị uy với dân đen. Chẳng hạn như ả đi ngang quầy bán đồ ăn, cao hứng thì lấy hết phát cho gia nô bên cạnh mình. Khi chủ quầy đòi tiền thì gia nô của ả đánh cho tơi tả. Hay như khi đi ngang tiệm kim hoàn, buồn bực lại ghé vào, ngồi chờ người khác chọn được món ưng ý lại bắt đầu dùng tiền phỗng tay trên. Những người nào biết ả thì im lặng rời đi, chỉ xui xẻo cho ai không biết, ở lại đôi co thì kết cục cũng chẳng khác chủ quầy kia là mấy.

Chuyện hoang đường như thế khi đem trình lên quan, lại vì là thiếp của thái sư nên chẳng ai dám xử lý. Sau này mỗi khi ai gặp trúng Triệu thị, đành ngậm ngùi tự nhủ là do mình xui xẻo mà thôi.

Những chuyện này đến một ngày lại lọt vào mắt Phụng Ân. Phụng Ân biết, dĩ nhiên Dương Hoán cũng sẽ biết.

Lại có một hôm đẹp trời, Thần Anh đến tìm Hoán, đề nghị đến Diên Hựu tự lễ Phật. Lúc ấy Bá Ngọc và Khánh Đàm cũng đang ở cùng Hoán tại điện Vĩnh Quang, Hoán cao hứng đề nghị.

"Hai khanh cùng đi luôn đi."

Thần Anh có vẻ không hài lòng, cau mày nhìn Bá Ngọc. Lão ta thấy thế lại càng không muốn từ chối mệnh lệnh của Hoán.

Do chuyến đi này không được tính trước nên cũng không rình rang. Chỉ có hai xe ngựa cho Hoán, thái hậu và theo hầu là Bá Ngọc, Khánh Đàm cùng khoảng hai mươi thị vệ. Bỗng nhiên xe ngựa dừng giữa đường. Thái hậu nghe được phía trước có âm thanh đánh nhau. Vừa vén rèm cửa để xem thì thấy Bá Ngọc vượt lên trên một cách gấp gáp. Thái hậu cũng cho người dìu khỏi xe ngựa, đi về phía trên quan sát tình hình.

Trước khi Bá Ngọc ra lệnh cho mọi người di tản, thái hậu kịp thời lên tiếng.

"Đang xảy ra chuyện gì?"

Bá Ngọc trước mặt dân chúng, không dám khinh nhờn, lễ phép thưa với thái hậu.

"Bẩm thái hậu, chỉ là tụi kia gây gổ đánh nhau gáng đường. Thần sẽ giải quyết ổn thỏa."

Nhóm thị vệ tách đám dân ra hai bên, tạo một lối đi cho thái hậu tiến lại gần hơn. Ở đó có một nam một nữ đang quỳ dưới đất, trông dáng vẻ dường như là vợ chồng. Người chồng bị đánh đến trào máu miệng, người vợ thì khóc lóc đỡ lấy chồng mình, trên mu bàn tay cũng hiện ra vết bầm. Bên cạnh hai vợ chồng ấy là một vị phu nhân ngoài ba mươi, ăn vận sang trọng, xung quanh là đám gia nô cũng bị đánh bầm người. Bên còn lại của hai vợ chồng ấy là một chàng trai, trên người còn mặc binh phục, tay vẫn còn thủ thế nắm đấm.

"Các người không xem luật pháp ra gì à, sao lại làm loạn giữa chợ như thế?" – Viên thái giám của thái hậu lên tiếng hỏi.

Thanh niên trong bộ binh phục định mở miệng nói nhưng người vợ lại kéo tay y.

"Cậu ơi, thôi bỏ đi, đừng làm lớn chuyện."

Thái hậu đưa mắt quan sát một lượt, rồi lại dừng ở vị phu nhân kia, thấy ả vừa trông thấy Bá Ngọc đã sợ đến không còn giọt máu trên mặt. Viên thái giám của thái hậu hiểu ý chủ nhân liền hỏi tiếp.

"Các ngươi đang kinh động đức vua và thái hậu trên đường lễ Phật. Tội này đáng chết."

Cặp vợ chồng kia nghe đến vua và thái hậu cùng tội chết thì càng sợ hãi hơn, dập đầu giải thích.

"Bẩm bệ hạ, bẩm thái hậu, oan ức quá. Hai chúng con từ châu khác vừa đến đây ít hôm, mở một quầy bánh nhỏ nơi góc đường kiếm cơm qua ngày. Không ngờ hôm nay vị phu nhân này đi qua, ngang nhiên lấy hết bánh nhà con nhưng không chịu trả tiền. Khi chồng con chạy theo đòi thì đánh chồng con ra nông nỗi này, ngay cả con ra ngăn cũng bị đánh. Còn binh gia này chứng kiến mọi chuyện nên mới ra tay giúp đỡ chúng con thôi ạ."

Thái hậu nhìn về phía phu nhân kia, nghiêm giọng hỏi.

"Bọn họ nói có đúng không?"

Lúc này vị phu nhân ấy mới quỳ xuống phân trần.

"Bẩm thái hậu, không phải như thế. Đúng thật là con có mua bánh của hai đứa nó, nhưng có lẽ thấy con ăn vận sang trọng nên kiếm chuyện vòi thêm tiền. Gia nhân của con vì bảo vệ chủ nên mới có chút xô xát. Người đừng nghe bọn nó đặt điều."

Thái hậu lại nhìn hai vợ chồng, hỏi tiếp.

"Vị phu nhân này nhìn sơ qua cũng biết là người có tiền, thể nào lại có thể thiếu hai ngươi mấy xu tiền bánh. Ngươi có biết đặt điều vu khống tội nặng thế nào không?"

Cậu thanh niên còn lại lúc này chịu không nổi nữa, bức xúc lên tiếng.

"Bẩm thái hậu, hai người này không hề đặt chuyện. Phu nhân kia chẳng những không trả tiền còn đe dọa rằng bà ấy là phu nhân của thái sư đương triều, ai dám chống đối thì cả nhà sẽ không được yên. Nô tài nghĩ thái sư quyền cao chức trọng, phu nhân của ngài không thể nào là kẻ nhiễu nhương như vậy được."

Bên ngoài có tiếng vang lên xác nhận vị phu nhân ấy không trả tiền bánh còn đánh người. Sau đó lại thêm vài người cùng hưởng ứng. Chẳng lâu sau tất cả mọi người đều đồng thanh tố cáo ả. Ả ta sợ hãi, khóc lóc van xin.

"Bẩm thái hậu, là thiếp nông cạn mới phạm lỗi lần đầu. Thiếp xin đền bù mọi tổn thất cho vợ chồng ấy."

Cứ như ả không nói thì thôi, ả càng nói, câu chuyện lại càng đi xa. Bên ngoài, dân chúng lại tức giận chỉ ra từng chuyện xấu mà ả gây ra suốt thời gian vừa qua. Bá Ngọc đứng ở ngoài, giận đến tím mặt. Thái hậu lại hỏi tiếp ả kia.

"Thái sư là trọng thần đương triều, gia quyến của y, ta là thái hậu dĩ nhiên biết rõ. Ngươi nói xem, thái sư đích thân cưới hỏi một thê hai thiếp, ngươi là ai trong số ba vị này?"

"Dạ... thiếp..."

Đến đây ả lại không dám tự nhận, lời nói cũng ấp úng. Thái hậu quay sang nhìn Bá Ngọc, mỉa mai.

"Bá Ngọc, ả này tự nhận là phu nhân của ngươi, gan cũng lớn lắm. Không tính tội ăn quỵt tiền bánh, chỉ riêng tội này thì đem đi đánh gãy chân rồi đày ra châu Nghệ An làm nữ nô, có phải không."

Ả kia nghe đến đây, bò đến níu lấy tay Bá Ngọc.

"Thái sư, thiếp ngu ngốc gây chuyện làm ảnh hưởng đến ngài. Xin ngài hãy cứu thiếp."

Bá Ngọc giật tay khỏi ả ta, nặng nề tiến đến cúi đầu trước thái hậu.

"Bẩm thái hậu, là thần quản gia nhân không tốt nên mới ra cớ sự. Thần xin được đem chúng nó về nhà trừng phạt thích đáng. Còn mọi người ở đây, trước nay đã bị tổn thất thế nào do chính người của thần gây nên, thần sẽ đền bù gấp mười lần."

"Bẩm thái hậu, chúng con là dân đen không có tiếng nói. Tổn thất trước giờ đã chịu rồi, nhưng uất ức này bấy lâu không dám trình lên quan phủ vì chẳng có ai xử cho chúng con. Lần này khẩn xin thái hậu đứng ra làm chủ, nếu không sau này sẽ còn nhiều chuyện như vậy xảy ra, chúng con biết phải sống sao."

"Thái sư, ngươi xem, sự phẫn uất của dân chúng như thế, nếu ngươi không xử lí thỏa đáng thì thể nào cũng ảnh hưởng đến bệ hạ. Đem về nhà cũng xử tội, thôi thì ngươi cứ cho xử tại đây, để thể hiện lòng hối lỗi của ngươi, cũng như để dân chúng tin tưởng rằng dưới triều Lý này, tuyệt nhiên không để cho bất cứ kẻ nào lạm quyền mà ức hiếp con dân."

Bá Ngọc bị đặt vào thế tiến thoái lưỡng nan, gằng giọng bảo.

"Người đâu, tát vào mặt ả hai mươi cái thật mạnh!"

Thái hậu lại tiếp tục.

"Khánh Đàm, ngươi thay mặt đức vua, đi điều tra thêm những tên nhược quan nào vì sợ uy quyền mà không làm chủ khi con dân ức hiếp, lập tức cách chức, đuổi cả gia quyến ra khỏi Thăng Long."

"Hạ thần tuân lệnh."

"Các ngươi nghe rõ đây, thay mặt bệ hạ, ta có chỉ, từ đây về sau, nô tỳ của vương hầu và các quan không được cậy thế đánh đập quan quân và bách tính, kẻ nào phạm thì gia chủ phải tội đồ, nô sung làm quan nô. Khi có chuyện kiện cáo lên quan, phận làm quan phải công tư xử lý, không được dị nể. Nếu trái lệnh, cắt bỏ tước quan, đời tiếp theo không được thi khoa cử."

Tiếng tay tát vào má, tiếng khóc la của Triệu thị cùng tiếng hò reo tạ ơn đức vua cùng thái hậu của mọi người trộn lẫn vào nhau. Đến cuối cùng, Triệu thị mặt mày đầy máu ngất đi, được người khiêng về phủ. Vợ chồng bán bánh được bồi thường hai thỏi bạc để tìm thầy lang chữa trị. Lúc này Hoán mới thò đầu khỏi cửa sổ xe ngựa, gương mặt còn ngơ ngác như vừa trải qua một giấc ngủ dài.

"Trường Sinh, có chuyện gì, sao xe ngựa lại dừng giữa đường?"

"Bẩm bệ hạ có chút chuyện, khi về cung nô tài sẽ thuật lại cho người nghe tường tận."

"Nô tài to gan, sao đến Diện Hựu tự mà ngươi không gọi trẫm dậy, để thái hậu lễ Phật một mình?"

"Bẩm không phải, giữa đường gặp chuyện, thái hậu không còn tâm trạng lễ Phật nữa nên ra lệnh cho tất cả quay về cung."

Hoán hất mặt về phía thanh niên đang quỳ trước thái hậu.

"Còn tên ấy là ai?"

"Bẩm bệ hạ, người ấy tên Phí Công Tín, trước đây là binh gác cổng cấm thành... nhưng từ lúc này, đã được thái hậu ban chức Chư vệ, được mang họ Lý. Nghe thái hậu bảo sẽ sắp xếp hầu bên cạnh bệ hạ."

"Phí Công Tín ư? Trẫm biết rồi."

Dương Hoán kéo rèm lại, bên trong xe ngựa, khẽ mỉm cười.

Bên chỗ Bá Ngọc, bao nhiêu giận dữ trút lên người Triệu thị. Ả ta chỉ còn nửa mạng, khóc lóc kêu la.

"Thái sư, là bọn chúng gài mưu hãm hại thần thiếp. Thiếp thừa nhận bình thường thiếp có càn quấy, nhưng lần này chắc chắn là thiếp bị chúng nó hại. Xin ngài hãy chừa cho thiếp mạng sống."

Mặc cho Triệu thị van xin, trong vòng vẫn đều đặn vang lên tiếng roi cùng tiếng than khóc của ả. Cho đến khi, tiếng khóc yếu dần rồi im bặt, tiếng roi cung ngưng hẳn, gia nhân bên trong mở cửa bước ra, quỳ xuống bẩm.

"Đại nhân, tứ phu nhân đã tắt thở rồi."

"Giao cho tam phu nhân xử lý đi."

"Tuân lệnh!"

Lại có một thuộc hạ khác từ ngoài chạy về, cẩn trọng bẩm báo.

"Bẩm thái sư, chúng thuộc hạ đã đi tìm khắp nơi nhưng không thấy tung tích của hai vợ chồng bán bánh ấy trong thành. Dò la bốn cổng thành, chỗ thành nam và thành đông báo lại trong hôm nay có khoảng năm mươi người châu khác rời khỏi Thăng Long."

Khá khen cho hôm nay đẹp trời thái hậu muốn đi lễ Phật. Khá khen cho vợ chồng bán bánh từ châu khác đến đây làm ăn. Như thể nào lại trùng hợp kiếm chuyện với Triệu thị giữa đường thái hậu đến Diên Hựu tự. Đây quả là một nước cờ vừa vặn, khơi mào cuộc chiến bắt đầu rồi. Lý Thần Anh, thật hay. Trương Bá Ngọc đấm tay xuống bàn, chiếc bàn gỗ vỡ đôi.

Tam phu nhân Nguyễn thị nghe gia nô báo lại Triệu thị đã bị đánh chết liền ngừng việc xem sổ sách lại, thờ ơ nói.

"Dùng một chiếc chiếu cuốn lại, quăng ả ra bãi tha ma đi. Hạng thấp hèn ấy, không cần phải hao tốn thêm một xu nào của nhà họ Trương này!"

Đêm nay gió lạnh, Nguyễn thị nghe vai mình có chút nhức mỏi, liền cho người tắt đèn, lên giường, đắp một chiếc chăn dày, nhắm mắt từ từ, yên ổn vào giấc ngủ.

Triều đình bắt đầu nổi gió, báo hiệu những ngày tháng yên ổn của Hoán thật sự kết thúc. Ngày hôm ấy tình trạng của Tâm Giao trở nên nguy hiểm, nô tì cung Lệ Quang chạy đến thông báo, Dương Hoán rời khỏi điện Thiên An đương buổi thiết triều khiến đại thần bàn tán xôn xao. Sự việc này, phận làm thái sư không thể không can dự. Nô tì cung Lệ Quang chạy đến báo tin đã bị đưa đi, tra tấn đến chết. Sau đó, một chiếu chỉ được ban ra: "Tất cả con gái các quan chưa gả đi đều không được lấy chồng trước, chuẩn bị cho đợt chọn sung vào hậu cung hằng năm. Những ai không trúng tuyển ba năm mới được tính chuyện thành thân."

Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia. (*)

(*) Thơ Đào yêu trong Kinh thi để khen việc lấy chồng kịp thì.

Cây đào tơ 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét