Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

[CS] Chương 18: Đào hố chôn mình

Tháng hai, năm Thiên Thuận thứ ba (1130),

Vụ án thuốc của hoàng hậu nương nương không lâu sau đó đã điều tra ra. Tất cả là do một thái giám trong quá trình sắc thuốc vô tình làm rơi một ít ra ngoài, vì sợ bị trách tội nên hắn ta mở gói thuốc khác, bóc một ít thuốc trông giống phần đánh rơi cho vào siêu. Không may phần thuốc ấy lại chính là Mạn đà la. Chỉ một lượng nhỏ mạn đà la bị dư, khéo chút nữa đã đưa Tâm Giao vào cõi chết. May sao Thanh Thuần có mặt ngay lúc Thanh Minh bón thuốc nên cứu chữa kịp thời. Tên thái giám bị đưa vào ngục, chờ ngày xử tử.

Cả Dương Hoán và Thanh Thuần không tin chuyện đơn giản như thế. Đến cả Phụng Ân nghe tin ấy, cũng phải kêu lên.

“Trên trời dưới đất còn có chuyện vô lí như thế sao?”

[SPOILER]Đêm trước khi tên thái giám ấy bị đem đi hành hình, Dương Hoán cùng Phí Công Tín đi đến đại lao tra hỏi thêm lần nữa. Tên thái giám kia vì bị tra khảo mà trên người đầy những vết thương còn rướm máu tanh. Hắn ta vừa trông thấy Hoán, đã khóc lóc quỳ phục xuống.

“Bẩm bệ hạ, xin bệ hạ tha tội, nô tài không cố ý gây ra việc này.”

Phí Công Tín đứng chắn trước mặt vua, đanh mặt nói với thái giám.

“An nguy của hoàng hậu nương nương phụ thuộc vào việc mày cố ý hay vô ý à? Chính vì sự bất trắc của mày mà nương nương rơi vào nguy hiểm thì lấy tư cách gì để xin tha tội.”

Tên thái giám vẫn dùng chút hơi sức yếu ớt của mình mà liên tục dập đầu, miệng lẩm bẩm.

“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.”

Dương Hoán ra hiệu cho Công Tín đứng sang một bên, tự mình bước đến gần chỗ tên thái giám đang quỳ gối, cất tiếng hỏi.

“Muốn trẫm tha tội, được thôi, hãy nói sự thật đi.”

Tên thái giám ngước mặt lên, sợ hãi nhìn vua.

“Bẩm…bẩm bệ hạ… sự thật nô tài đã khai hết với các vị đại nhân, là do nô tài vô ý làm đổ thuốc, sợ bị trách phạt nên mới bóc một ít cho vào. Nô tài thật sự không biết thuốc mà nô tài cho thêm vào lại là độc dược. Nô tài hoàn toàn không biết, xin bệ hạ xem xét cho nô tài.”

Dương Hoán trông thấy dáng vẻ có chết cũng không khai của tên thái giám mà không khỏi tức giận. Nhưng phần tức giận ấy, cậu để ngược vào lòng, bình tĩnh hỏi tiếp.

“Ngươi ở trong cung này đã được bao lâu rồi?”

Tên thái giám không hiểu nguyên do tại sao Hoán lại hỏi như thế nên trở nên lắp bắp.

“Bẩm…nô…nô…tài vào cung từ năm lên sáu. Đến nay đã được mười ba năm.”

“Khá lâu nhỉ? Vậy ở nhà có còn người thân nào không?”

“Bẩm bệ hạ, nô tài còn một mẹ già.”

Khi nhắc đến hai tiếng “mẹ già”, giọng tên thái giám kia đột nhiên nghẹn lại. Hoán đã cho người điều tra gia cảnh tên này, gia đình hắn rất nghèo, cha lại mất sớm chỉ còn hai mẹ con cùng bà nội. Khi hắn lên sáu, triều đình tuyển thái giám, mẹ hắn đau đớn gửi con vào cung để đổi lấy ít tiền chữa bệnh cho mẹ chồng. Mấy năm sau, bà nội hắn qua đời, mẹ hắn sống thui thủi một mình với vườn cải nhỏ, hằng ngày gánh cải ra chợ bán để có phí sinh hoạt. Mỗi năm hắn được về nhà vài hôm, đem theo tất cả tiền bạc dành dụm gửi cho mẹ giữ. Cho đến năm trước, khi hắn về thăm, còn báo với mẹ chờ thêm ít năm sẽ xin được xuất cung để về nhà báo hiếu. Nhưng việc báo hiếu ấy còn chưa kịp diễn ra thì mai hắn đã phải chịu tội tử hình.

Dương Hoán tay cầm một con cá được nặn bằng đất, thở dài.

“Chắc rằng năm ấy, khi gửi ngươi vào cung, mẹ ngươi không hy vọng có ngày sẽ nhận lại xác ngươi đâu. Không biết khi biết được tin này, liệu người đàn bà tội nghiệp ấy có chịu đựng nỗi không.”

Tên thái giám không lạ gì con cá trên tay Hoán. Đó là đồ chơi do chính cha hắn lúc còn sống đã làm cho con trai. Khi xưa nhà hắn rất nghèo, cha mẹ không có tiền để mua trống gỗ hay giống bột cho con như những nhà khác. Nhưng cha hắn lại là thợ gốm, tay nghề cũng được xem là khá trong vùng, thấy con không được như những đứa trẻ đồng trang lứa, ông đã xin chủ một ít đất sét, nặn thành hình con cá thật to, mang về cho con. Hắn còn nhớ rõ ngày nhận được con cá ấy cũng là ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất cuộc đời. Mẹ hắn chỉ có mỗi đứa con này, nếu hắn cũng chết đi, chỉ sợ mẹ già cũng không sống nỗi.

Tên thái giám òa khóc, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

“Bẩm bệ hạ, nô tài xin được khai hết.”

Đến lúc này Hoán giao lại con cá cho tên thái giám, chờ đợi hắn nói tiếp.

“Là thái sư Trương Bá Ngọc. Ông ấy lấy mẹ của nô tài ra để uy hiếp nô tài, bắt nô tài phải thêm mạn đà la vào thuốc của hoàng hậu nương nương.”

“To gan! Mày có biết tội vu khống cho thái sư cũng là tội chết không?” Phí Công Tín nghiến răng đe dọa.

“Bẩm bệ hạ, nô tài không dám đặt điều. Thái sư không nói nô tài là thứ thuốc ấy có thể gây chết người. Thái sư chỉ nói là không vừa mắt với Lý thái y, muốn thay đổi chút thuốc để Lý thái y mang tội mà rời khỏi hoàng cung, cho người của thái sư thay thế. Thái sư còn nói nô tài giả vờ vụng về làm đổ thuốc, như vậy chỉ xem là sơ suất, sẽ không bị trách phạt quá nặng. Thái sư còn cho nô tài năm mươi bạc, số tiền ấy nô tài có làm mười năm cũng không kiếm được nên mới đồng ý. Là do nô tài tham lam, nô tài ngu ngốc gây ra lỗi ấy. Bệ hạ, người trách phạt thế nào cũng được, nhưng xin hãy cho nô tài một con đường sống, để nô tài có thể phụng dưỡng mẹ đến khi bà lìa đời.”

Dương Hoán cẩn thận quan sát tên thái giám từ đầu đến chân, hắn quả thật đã bị Hình bộ tra khảo đến không còn ra con người. Hoán thấy tội hắn, chắc chắn khi nhận lệnh của Bá Ngọc, hắn không biết rằng người Bá Ngọc muốn hãm hại là hoàng hậu chứ không phải là Lý thái y như lời lão nói. Việc tham lam kia chẳng qua cũng bắt nguồn từ việc quá thương mẹ già nên mới thành ra nông nỗi. Hoán cũng không muốn dồn tên này vào đường chết nhưng cũng không thể tha hắn dễ dàng, nhất là khi chính hắn là nhân chứng để tố cáo thái sư.

“Được rồi, ngươi đã thành khẩn khai sự thật, trẫm cũng không muốn truy cùng giết tận. Nhưng ngày mai, trẫm sẽ nói Hình bộ xử lại vụ này, ngươi phải nói hết sự thật như đêm nay đã nói với trẫm, như vậy trẫm mới có thể cứu mạng ngươi, rõ chưa?”

Tên thái giám nghe được bản thân mình còn một đường sống, không khỏi mếu máo dập đầu.

“Nô tài đội ơn bệ hạ. Nô tài đội ơn bệ hạ. Nô tài đội ơn bệ hạ.”

“Được rồi, ngươi chưa bị xử tử thì cũng sẽ chết do dập đầu. Ngươi nghỉ ngơi đêm nay đi, ngày mai, hãy làm đúng như trẫm căn dặn. Trẫm đảm bảo, sau việc này, có thể ân chuẩn cho người về nhà với mẹ ngươi.”

Hoán cùng Công Tín rời khỏi thiên lao, rời khỏi nơi ai oán nặng nề. Một chủ một tôi lặng lẽ sải bước trên dãy hành lang lạnh lẽo. Đêm nay trời đứng gió nhưng cái lạnh của mùa xuân vẫn bao trùm lấy hoàng thành. Từ chuyện lúc trước tứ phu nhân Triệu thị của Trương Bá Ngọc mượn danh thiếp thất của thái sư mà hạch sách người dân Thăng Long khiến hắn vô cùng tức giận. Rồi đến khi hắn được thái hậu ban cho chức chư vệ, được ở cạnh bảo vệ đức vua, càng chứng kiến thái độ hống hách lạm quyền của thái sư mà trong lòng phẫn nộ càng chất chồng. Lần này, chính tai nghe được vụ việc thái sư âm mưu ám sát hoàng hậu, đúng là coi trời bằng vung. Thật lòng Phí Công Tín muốn tìm gặp lão ấy, chém lão một gươm chết ngay tại chỗ mới mong trả hết tội đồ mà lão gây ra.

Dương Hoán đi thêm vài bước lại phát hiện chiếc bóng Phí Công Tín nhỏ dần nên dừng lại hỏi.

“Khanh đang nghĩ gì, sao lại đi chậm vậy?”

Phí Công Tín giật mình bước tiếp, miệng lẩm bẩm thưa.

“Bẩm bệ hạ, hạ thần nghĩ đến kẻ ấy, quả thật lòng lang dạ sói, trời đất không thể dung.”

Dương Hoán phì cười, không nghĩ tên chư vệ này bộc trực như thế. Quả là người do Thần Anh chọn lựa, có thể tin dùng.

Phí Công Tín nhìn bóng lưng của vua mà không khỏi xót xa. Trước nay hắn vốn nghĩ làm vua là quyền uy cao ngất, không sợ trời không sợ đất, nhưng vị ấu chúa trước mắt thì lại không được như thế. Ngài còn quá nhỏ, như một con nai giữa bầy sói dữ mà con sói đầu đàn lại là lão già gian ác Trương Bá Ngọc. Thế nhưng con nai này không hề run sợ, ngược lại còn hiên ngang đương đầu với bầy sói dữ kia. Phí Công Tín nắm chặt chui kiếm bên hông, tự nhủ với lòng bằng mọi giá cũng sẽ phò trợ nhà vua bằng cả sinh mệnh của mình.

Hoán về đến điện Vĩnh Quang, thấy Trường Sinh đi tới đi lui, dáng vẻ đầy lo lắng. Thái giám này vừa trông thấy Hoán đã hối hả chạy đến.

“Bệ hạ làm nô tài lo chết mất. Người đi đâu giữa đêm khuya thế này?”

Dương Hoán bật cười.

“Trẫm đi dạo mát, sẵn tiện ghé ngang đại lao một chốc, tâm trạng cũng thoải mái hẳn.”

“Hoàng cung biết bao nhiêu chỗ để đi, sao bệ hạ lại đến nơi ô uế đó. Không được, không được, nô tài chuẩn bị nước nóng cho người lau người để thanh tẩy trước đã, tránh để long thể khó chịu mà ngủ không yên giấc.”

Hoán không buồn đôi co, cứ mặc cho Trường Sinh lo lắng hết mọi thứ cho mình. Thế nhưng, đến khi thực sự ngã lưng ra long sàn, xung quanh không còn bất kỳ ai, Hoán lại chẳng thể chợp mắt. Ngày mai, có vẻ là một ngày đầy tối tăm.

*

*  *

Hôm sau tên thái giám phạm tội bị đem ra tra hỏi một lần trước khi ban chết. Vì đây là vụ việc nghiêm trọng nên cả đức vua, thái hậu, thái sư Trương Bá Ngọc và thái úy Lưu Khánh Đàm đều tham dự. Tên thái giám được áp giải lên, quỳ giữa sân. Hình bộ thượng thư Nguyễn Phúc oai nghiêm ngồi bàn phía trên, gương mặt giữ vẻ đoan chính, cất cao giọng hỏi.

“Phạm Chinh, tội trạng mưu sát hoàng hậu đã định, giờ Ngọ hôm nay sẽ bị chém đầu. Trước khi chết, ngươi còn lời nào muốn nói không?”

Tên thái giám Phạm Chinh thất thểu nhìn về phía Nguyễn Phúc, xong lại đảo mắt xung quanh, phát hiện Dương Hoán thật sự ở đây. Bên cạnh Hoán còn có thái hậu cùng thái sư và thái úy. Phạm Chinh sợ hãi khi trông thấy Bá Ngọc, rồi lại liếc về phía Hoán. Hoán vẫn giữ vẻ thờ ơ như thường ngày.

Nguyễn Phúc thấy Phạm Chinh cố tình dây dưa, đanh giọng hỏi lại.

“Tên tội nhân kia, nếu không có gì muốn nói, theo lệnh hành hình.”

Phạm Chinh nghe đến hai chữ hành hình thì bất giác run rẩy, hắn ta sợ hãi ngẩng mặt, thống thiết kêu lên.

“Nô tài bị oan, nô tài bị oan!”

Không gian im lặng bao trùm sau tiếng kêu của Phạm Chinh. Bao nhiêu ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía tên thái giám ấy. Trương Bá Ngọc chẳng còn xa lạ gì với những kiểu trăn trối thế này nên quay sang, nói với Nguyễn Phúc.

“Thượng thư đại nhân, tên này đến chết còn định kiếm chuyện, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian thôi, ngài không cần bận tâm đâu. Tội trạng nó đã ấn tay làm chứng, không cần nghe phân bua thêm nữa.”

Thần Anh liếc mắt Bá Ngọc một cái rồi ra giọng xem thường.

“Thái sư nôn nóng như thế làm gì, dẫu sao cũng chưa đến giờ hành hình, cứ để hắn nói xem.”

Dương Hoán cũng dùng ngón tay gõ gõ nhẹ xuống bàn, góp ý cùng thái hậu.

“Phải đó thái sư, trẫm cũng muốn nghe xem tên này còn muốn biện bạch điều gì.”

Trương Bá Ngọc không buồn phản bác gì nữa, để mặc cho những người khác tùy ý. Thượng thư Hình bộ Nguyễn Phúc nhận được sự cho phép của bệ hạ và thái hậu nên tiếp tục tra hỏi phạm nhân.

“Duyệt, ngươi nói xem, ngươi có oan ức gì?”

Phạm Chinh đắn đo một lúc, rồi lại kiên quyết nói tiếp.

“Bẩm đại nhân, có người xui khiến nô tài làm việc này.”

“Tội nhân to gan!” Nguyễn Phúc đập mạnh thanh gỗ xuống bàn: “Bổn quan không biết người ấy là ai, nhưng ngươi nghe cho kỹ đây, việc mưu sát hoàng hậu đã là tội chết, nếu ngươi còn cố tình vu oan cho người khác, tội chồng tội, kết quả sẽ càng thê thảm hơn.”

“Bẩm đại nhân, nô tài biết tội mình khó tránh khỏi cái chết, nhưng nô tài muốn nói rõ trước khi chết, để cái chết của nô tài là được minh bạch.”

“Được rồi, nếu ngươi đã biết như thế thì mau nói ai cả gan xui khiến ngươi làm việc này.”

Cả pháp trường gần như nín thở. Thậm chí khoảnh khắc ấy còn có thể nghe được tiếng gió thổi ngang, làm những tán lá rung lên. Lưu Khánh Đàm âm thầm quan sát, thấy chỗ nhà vua dường như đã biết được việc gì. Chẳng lẽ ấu chúa đang muốn châm ngòi công kích thái sư? Ông quay sang Bá Ngọc, thấy lão ta mặt cũng chẳng hề biến sắc. Việc này xem ra chẳng hề đơn giản.

Sau thời khắc im lặng, Phạm Sinh dùng hết hơi tàn của mình, nói thật to.

“Người sai khiến nô tài… chính là tổng quản Lương Thị Bích.”

Phí Công Tín đứng sau Dương Hoán, dường như không tin được vào tai mình. Phen này bệ hạ rơi vào bẫy rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét