Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

[CS] Chương 17: Lùi một bước

Tháng Giêng, năm Thiên Thuận thứ ba (1130),

Trước khi Thần Vũ Hoàng Đế Lý Thái Tổ nắm giữ giang sơn thì Đại Việt vốn thuộc về nhà Lê. Nếu không phải vì hoàng đế Lê Long Đĩnh bên ngoài quá nhân nhượng nhà Tống, bên trong dung túng thần tử làm loạn thì biết đâu đã không diễn ra sự tàn lụi của một vương triều. Người có khả năng thay thế Lê Long Đĩnh, tưởng xa hóa ra lại là cận thần bên cạnh – Điện tiền chỉ huy sứ Lý Thái Tổ. Chuyện đã qua hơn trăm năm nhưng nhà Lý vẫn còn canh cánh về việc đổi ngôi nên khá ưu ái họ Lê. Bằng chứng là con trai họ Lê khi đến tuổi thành niên đều được ban hôn cùng công chúa Lý triều, ở lại châu Phong, nhận lệnh trấn giữ biên giới phía Bắc.

Năm xưa, vì Thánh Tông và Linh Nhân thái hậu rất thương yêu Ngọc Kiều công chúa nên đối với phò mã của bà là Lê Uy cùng anh trai ông là Lê Nghĩa cũng được hưởng nhiều đặc ân. Lê Uy cùng Ngọc Kiều ở lại châu Phong, Lê Nghĩa khi ấy cùng gia quyến chuyển đến Thăng Long, được ban chức quan phụng sự triều đình. Lê Nghĩa đúng như tên, rất có nghĩa khí, cả đời trung thành với Thánh Tông và Linh Nhân. Khi Thánh Tông mất, ông và con trai Lê Bá Ngọc lại tiếp tục theo hầu Nhân Tông Lý Càn Đức. Đó cũng là lí do Lê Bá Ngọc hết lòng hết dạ, dốc sức phò tá cháu ruột của Linh Nhân thái hậu là Dương Hoán lên ngôi.

Nhưng mọi mâu thuẫn trong lòng của Lê Bá Ngọc bắt đầu sản sinh sau khi Linh Nhân thái hậu qua đời. Câu chuyện giữa hai vị thái hậu Dương – Lê năm xưa có ai không biết, Lê Bá Ngọc bề ngoài là trung thần của Nhân Tông, nhưng bên trong lại là cánh tay đắc lực của thái hậu, việc liên quan đến họ Dương, mười vụ thì lão đã dính đến bảy, tám. Nên sau khi Linh Nhân thái hậu không còn, Nhân Tông manh múng chủ ý khôi phục lại triều vị cho họ Dương. Một khi họ Dương tái sinh, khác nào ép Bá Ngọc đi đến cái chết. Nhân Tông bắt đầu dè chừng Bá Ngọc, chuyển dần lòng tin sang Lưu Khánh Đàm và Mâu Du Đô, khó trách Bá Ngọc cũng phải tính toán cho bản thân mình.

Dương Hoán lên ngôi, đối đãi với Bá Ngọc càng không tệ, cộng với sự ủng hộ của số đông quần thần, lão thuận lợi được ban chức thái sư. Vì là đại thần hai triều nên Bá Ngọc có chút hống hách, nhưng ngược lại, lão cũng chỉ muốn thể hiện quyền uy vài năm, đợi đến khi Dương Hoán trưởng thành, sẽ lui về châu Phong yên ổn tuổi già. Ngờ đâu, bàn cờ của lão lại không như dự tính ban đầu. Lão thừa biết Thần Anh thái hậu đang cố tình mượn tay Hoán để trừ khử lão. Chuyện của ả Triệu thị như vết nhọt trong lòng Bá Ngọc, bắt đầu mưng mũ theo theo thời gian.

Tâm Giao vào cung đã hai gần hai năm, mặc dù chưa có dấu hiệu tỉnh lại nhưng tình trạng cũng không xấu hơn. Ngần ấy thời gian, chỉ cần thái y đề xuất bất kỳ phương thuốc nào có thể khiến sức khỏe hoàng hậu tốt lên, Hoán đều không ngại cho người tìm kiếm, thậm chí ban thưởng hậu hĩnh. Vật là thú hiếm liên tục được dâng lên, đến mức đại thần trong triều bắt đầu xì xào bán tán, cho rằng vua chỉ đam mê những trò vô bổ, chuyện quốc gia đại sự đều giao hết cho đại thần. Bá Ngọc cũng nhân cơ hội này, lên mặt chốn triều cương.

“Tụi bây chăm nơm thế nào mà để hoàng hậu thành ra như thế?”

Tiếng hét giận dữ của Hoán chấn động của cung Lệ Quang. Tâm Giao vẫn nằm im, trên người còn vương lại nào là nước thuốc, nào là dịch trong người nôn ra được lau nhưng không thể sạch. Bên dưới, toàn bộ cung nhân cùng Thanh Thuần và một số thái y khác vẫn đang quỳ. Tất cả họ lần đầu tiên thấy ấu chúa nổi giận như thế nên không tránh khỏi sợ hãi. Đến cả Trường Sinh theo hầu Hoán từ nhỏ, cũng chưa khi nào thấy vua to tiếng đến mức này, liên tục dập đầu kêu khóc.

“Bẩm bệ hạ, mong người bớt giận!”

Thanh Minh vẫn kiên nhẫn lau đi từng vết nước trên người Tâm Giao, không dám rời mắt khỏi người chủ nhân. Đám thái y run lẩy bẩy, nói cũng không nói nên lời. Giữa sự căng thẳng ấy, Lý Thanh Thuần lên tiếng.

“Bẩm bệ hạ, hạ thần có tội, chính hạ thần đã đổi phương thuốc mới nhưng không ngờ nương nương lại không tiếp nhận được.”

Sau câu giải thích của Thanh Thuần, đám thái y như kẻ đuối nước tìm được chiếc bè, vịn vào đó mà lên tiếng tiếp theo.

“Bẩm bệ hạ, chúng thần đã khuyên Lý thái y nhưng ngài ấy vẫn kiên quyết đổi thuốc, làm hại đến phụng thể nương nương.”

Đúng là một lũ dậu đổ bìm leo, giữa lúc tình trạng hoàng hậu nguy kịch, hỏi thì không ai nói nhưng chờ một người lên tiếng nhận lãnh trách nhiệm là cả bọn hùa theo công kích. Đang cơn tức giận, Hoán nóng nảy đạp tên thái y vừa lên tiếng kia khiến hắn ngã sóng xoài ra nền.

“Cả một lũ vô dụng. Cút ra ngoài hết.”

Đám thái y nhìn nhau, sau đó không dám nấn ná lại, sợ vua trong cơn tức giận lại trách phạt lên mình nên nhanh chóng rời khỏi cung. Tiếp sau đó Trường Sinh cũng điều động tất cả cung nhân khác và mình ra ngoài. Lý Thanh Thuần cùng Thanh Minh vẫn còn ở lại. Khi chắc rằng mọi người đã rời khỏi, Thanh Thuần mới nói tiếp.

“Bẩm bệ hạ, thần có chuyện muốn bẩm tấu.”

“Mau nói đi.”

“Việc nương nương trở nên thế này, là có kẻ cố ý phá thuốc.”

“Sao ngươi biết?” Hoán ngạc nhiên hỏi.

“Bẩm bệ hạ, trong phương thuốc do hạ thần kê có Mạn Đà La, mỗi thang đều được tính toán tỉ lệ chính xác. Thế nhưng khi nãy xem qua thuốc Thanh Minh bón cho nương nương, lượng Mạn Đà La có nhiều hơn một chút. Đối với người bình thường, một chút ấy không có vấn đề gì, nhưng thể trạng nương nương rất yếu, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến người gặp nguy hiểm.”

Câu giải thích của Thanh Thuần khiến Hoán càng tức giận hơn. Nhưng lúc này cậu không thể hiện sự giận dữ như lúc nãy nữa.

“Điều tra cho trẫm sự việc này. Nếu gặp khó khăn thì liên hệ với Mâu Du Đô. Trẫm muốn xem kẻ nào to gan dám mưu hại hoàng hậu.”

“Hạ thần tuân lệnh.”

Thanh Thuần nhanh chóng rời khỏi cung Lệ Quang, Hoán đến bên chỗ Thanh Minh, thở dài.

“Ngươi cũng ra ngoài đi.”

“Bẩm bệ hạ, nô tì chưa lau sạch…”

“Để đó trẫm làm, ngươi ra ngoài đi.”

Thanh Minh có hơi bối rối, hết nhìn Hoán rồi lại nhìn xuống Tâm Giao đang nằm. Cuối cùng thị cũng nhận ra trái lệnh Hoán lúc này sẽ chẳng tốt lành gì nên đặt khăn lại thau nước và nhanh chóng ra ngoài.

Hoán tiến đến, ngồi lên giường và nhẹ nhàng đỡ lấy Tâm Giao ngồi dậy, tựa lưng vào người mình. Một tay Hoán giữ lấy Giao, một tay nhúng khăn và nước để lau đi những vết thuốc còn vương lại trên người nàng. Hai năm qua, dù Tâm Giao không thể nghe, không thể nói nhưng bao nhiêu uất ức trong lòng, Hoán đều tìm đến, tâm sự cùng nàng. Tâm Giao không thể cho Hoán bất kỳ lời khuyên nào nhưng đối với cậu, chỉ cần nàng nghe thôi là đủ. Sau những ngày dài trong lòng chất chứa đầy mỏi mệt, việc tìm đến Tâm Giao đã như một thói quen của Hoán. Cậu không nghĩ được nếu một ngày Tâm Giao không còn nữa, cậu sẽ như thế nào. Vậy mà, chỉ mỗi việc bảo vệ cô gái yếu ớt này, cậu cũng làm không được. Hoán đấm mạnh xuống giường, nếu thật sự có kẻ cố tình hãm hại Tâm Giao, cậu sẽ không bao giờ bỏ qua!

Sau khi lau khô nước thuốc vương trên người Tâm Giao, mùi thuốc khô bốc lên vô cùng khó chịu. Liếc thấy bộ xiêm y Thanh Minh đã để sẵn nơi góc giường, Hoán thuận tay cởi cúc, định thay giúp Tâm Giao. Thế nhưng khi chiếc cúc đầu tiên được mở, trông thấy phần yếm đang che lấy cơ thể gầy gò, bất giác Hoán ngại ngùng. Cuối cùng, cậu đành cài lại cúc áo cho Tâm Giao, gọi Thanh Minh vào để hoàn tất nhiệm vụ của mình.

*

*  *

Chuyện đức vua bỏ việc thiết triều để chạy đến cung Lệ Quang ngày hôm sau đã trở thành sự phẫn nộ trong lòng bá quan văn võ. Chuyện trong triều không ít, chuyện ngoài la thành và các địa phương không đếm xuể, vậy mà nhà vua chỉ vì một hậu cung mà không màng chính sự, bỏ mặc các vị đại thần chờ đợi. Ngày tiếp theo, lần lượt từng người không còn dè dặt nữa, liên tục đứng ra, bày tỏ bất mãn của mình.

“Bẩm bệ hạ, dẫu rằng người vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng không thể lấy lí do ấy cho hành động của người hôm qua. Thật sự trong lòng bệ hạ, việc quốc gia đại sự quan trọng ra sao?”

“Bẩm bệ hạ, cửa khẩu Nghệ An hết Chiêm Thành đến Chân Lạp nhiễu nhương quấy phá, người còn chưa có đối sách cho việc này.”

“Bẩm bệ hạ, vùng Khâm Lũng năm ngoái đầu năm thì hạn hán, cuối năm ngập lụt, dân nơi đó không thể trồng trọt thu hoạch được gì, một số đã trở thành thổ phỉ, gây bất an cho người sống gần đấy. Chuyện này vẫn chờ bệ hạ ra lệnh xử lý.”

Ngoài ra còn hơn chục bẩm tấu tương tự như thế. Hoán gãy gãy tai ra chiều không ưng ý. Thần Anh ngồi sau rèm nhiếp chính, thấy thế liền lên tiếng chống đỡ.

“Các vị đại thần, ta biết chuyện quốc gia đại sự là quan trọng, nhưng hôm qua, hoàng hậu thật sự có chút sự cố. Liên quan đến an nguy hậu cung của bệ hạ, âu cũng là chuyện quốc gia.”

“Bẩm bệ hạ, bẩm thái hậu… hạ thần xin được phép nói thẳng. Khổng Tử có câu “tề gia, trị quốc” ý chỉ gia đình chỉnh tề thì mới mong quản trị được đất nước. Vì lẽ đó, hoàng hậu của đế vương muôn đời luôn phải gánh trọng trách quản lí hậu cung, để bệ hạ yên lòng mà xử lý chính sự. Hoàng hậu nương nương là bệnh trước khi nhập cung, đã hai năm không có chuyển biến. Hạ thần có mang tội cũng xin hỏi ý thái hậu, vị nương nương này, chưa một ngày làm trong trách nhiệm của một hoàng hậu, ngược lại còn khiến bệ hạ hao tổn tâm tư, bỏ bê việc nước. Thử hỏi, từ cổ chí kim, nếu không phải là hồng nhan họa thủy, sao có thể ra nông nỗi này?”

“Bẩm bệ hạ, bẩm thái hậu, hạ thần cũng xin có chủ kiến. Việc quốc trượng biết rõ con mình như thế nhưng vẫn đưa người nhập cung hoàn toàn không hợp lẽ. Việc này chẳng phải Điện tiền tướng quân cũng nên gánh trách nhiệm?”

Tiếng xì xào bàn tán tiếp tục, Thần Anh cũng biết các vị đại thần nói không sai, nhưng lời lẽ đanh thép kia đều là muốn chĩa vào hoàng hậu nên lập tức lên tiếng.

“Các vị đại thần, việc chỉ định hoàng hậu là di ngôn của tiên đế, Điện tiền tường quân không trái lệnh cũng là lẽ thường. Còn về phần hoàng hậu, đây là chuyện không ai muốn, không thể đổ hết trách nhiệm lên hoàng hậu được.”

“Bẩm thái hậu, lỗi không phải hoàng hậu, không phải của quốc trượng tướng quân, chẳng lẽ là lỗi của chúng thần?”

“Bẩm thái hậu, nếu một lòng lo lắng cho bệ hạ và cho Đại Việt cũng là tội lỗi, vậy tất cả chúng thần ở đây đều phạm tội đáng chết.”

Lúc này Hoán không thể thờ ơ như ngồi nghe kịch nữa, Hoán lười biếng hỏi.

“Các khanh muốn gì?”

Dưới điện Thiên An vì câu hỏi bề ngoài lãnh đạm nhưng bên trong khó chịu của Hoán mà im lặng. Hoán chờ một lúc vẫn không thấy ai lên tiếng, chán nản lặp lại câu hỏi.

“Nói đi chứ, các khanh muốn gì?”

Cuối cùng, Thái bảo Cao Y đứng ra tâu.

“Bẩm bệ hạ, hiện tại với tình trạng của hoàng hậu, hạ thần khẩn cầu bệ hạ và thái hậu nên cân nhắc đến việc tính toán dự phòng cho vị trí trung cung!”

“To gan!” Hoán nói: “Khanh có ý vô lễ với hoàng hậu!”

“Bẩm bệ hạ, việc sinh tử đều là do duyên số, nếu ý chúng thần muốn mà có thể xảy ra thì tiên đế đã không lìa xa bầy tôi sớm như thế.”

Rõ ràng hắn ta muốn ám chỉ việc tiên đế anh minh ra đi sớm, ấu chúa thì quá non nớt để có thể tiếp quản giang sơn. Cả Thần Anh và Hoán đều không ngờ đến nước đi này nên không thể nói thêm gì nữa. Trong lúc bí bách ấy, cuối cùng Bá Ngọc cũng lên tiếng.

“Cao đại nhân, nếu ông hiểu sinh tử là do duyên số thì còn nhắc lại chuyện đã qua để làm gì. Tiên đế tin tưởng chúng ta có thể phò tá cho bệ hạ chứ không phải ở đây để hạch sách người. Việc bệ hạ lo lắng vì hoàng hậu nương nương gặp chuyện trước là nghĩa phu thê, sau là đạo quân thần, vẹn toàn như thế ông còn có ý kiến gì? Chẳng lẽ muốn bệ hạ thể hiện mình là người lòng dạ sắt đá, không màng đến an nguy nương nương. Hôm nay chúng ta ở đây, là để giúp bệ hạ, không phải để lên án người.”

Cao Y nhìn Bá Ngọc, thở phì một hơi, bực bội nói.

“Nếu thái sư đã nói như thế, hạ quan không dám có ý kiến gì thêm.”

“Các vị đại nhân!” Bá Ngọc nói: “Việc các vị vừa nói, bệ hạ cũng đã dự tính cả rồi. Hiện tại bệ hạ đã đăng cơ được hai năm nhưng hậu cung chỉ mới có ba vị nương nương. Thế nên, mùa thu năm nay, bệ hạ sẽ cho chọn tú nữ.”

Tất cả mọi người đổ dồn ánh nhìn về phái Bá Ngọc, nhất là Thần Anh và Hoán, không thể tin được lão ấy tự mình đưa ra chủ ý ấy, ngay cả chiếu chỉ cũng được soạn sẵn, chỉ chờ Hoán đóng dấu. Một số đại thần đứng ra can gián, cho rằng đức vua chỉ mới mười bốn tuổi, việc tuyển thêm hậu cung là quá gấp gáp và chẳng đem đến lợi ích gì. Tuy nhiên phần đông đại thần còn lại tiếp tục công kích việc hoàng hậu khó tránh khỏi nguy hiểm, hai bên tranh cãi kịch liệt. Đến lúc này, Bá Ngọc chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

“Bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, mong người đừng để nương nương gánh thêm phần tội lỗi này nữa.”

Hoán nắm chặt chiếu chỉ do Bá Ngọc soạn sẵn, đóng mạnh hoàng ấn xuống những con chữ ngay ngắn được viết bên trên rồi nhếch môi cười.

“Để các khanh hao tâm tổn sức lo nghĩ cho Đại Việt quá rồi, trẫm sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.”

Hoán nói xong rồi cùng Trường Sinh rời khỏi điện Thiên An. Chiếu chỉ trên bàn vẫn còn rõ ràng từng con chữ.

"Tất cả con gái các quan chưa gả đi đều không được lấy chồng trước, chuẩn bị cho đợt chọn sung vào hậu cung hằng năm. Những ai không trúng tuyển ba năm mới được tính chuyện thành thân."

Chiếu ấy phá hủy không biết bao mối lương duyên. Nhiều nhà muốn con được nhập cung mà đi hồi hôn dù đã định ước. Vài vị tiểu thư suy nghĩ nông cạn, cứ ngỡ xuân xanh đã chết, dại dột kết liễu đời mình. Dân chúng bắt đầu xì xầm, bệ hạ chẳng lẽ là hôn quân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét