Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2022

[CS] Chương 14: Những đứa trẻ dần lớn lên

Chương Anh ở cung Cẩm Tú, Diệu An ở cung Thúy Hoa, ngoại trừ việc thỉnh an thái hậu mỗi sáng, còn lại gần như hai nàng chẳng chạm mặt nhau. Từ đợt năm trước tìm gặp Bá Ngọc để đòi xuất cung nhưng không được, Diệu An đâm giận dỗi rồi ở mãi trong cung của mình. Buổi sáng nàng theo nữ quan học cung quy, chiều rảnh rỗi thì có đàn sư dạy đàn. Thỉnh thoảng, nếu không phải chăm sóc cơ thể thì Diệu An lại ra vườn bắt bướm. Cuộc sống Diệu An hiện tại so với lúc còn châu Phong cũng không khác là bao, thậm chí có phần nhàn nhã hơn, đến mức trong một năm này Diệu An đã ghi nhớ hết được số lượng cột đá dọc dãy hành lang.


Dương Hoán không triệu gặp, Diệu An cũng chẳng màng diện kiến long nhan. Thỉnh thoảng, lại có tin báo Minh Bảo phu nhân hạch sách cung nữ, gây chuyện với thái giám. Nhưng những chuyện này không đến mức khiến Dương Hoán bận lòng. Đến cả thái hậu dù không vừa ý với Diệu An nhưng chỉ răng đe vài câu lúc nàng đến vấn an chứ không phạt tội.

Những tưởng mọi chuyện cứ yên ổn như thế, nhưng đó lại chẳng phù hợp với tính cách của Diệu An. Có một hôm, đang buổi thiết triều, thái giám vào báo riêng với thái hậu, hai vị phu nhân của vua đang gây gổ nhau ngoài vườn Quỳnh Lâm.Thái hậu ra lệnh đưa hai người về cung Diên Thọ, chờ sau khi bãi triều sẽ về cung xử lí việc này.

Ban đầu chuyện chẳng có gì to tát. Chẳng qua là cung nữ hai cung chạm mặt nhau trên dãy hành lang, không bên nào chịu nhường bên nào. Sau đó có người lại chạy về báo hai vị phu nhân, thế là Diệu An cùng Chương Anh nhanh chóng có mặt tranh luận đúng sai. Diệu An có ý cợt nhã Chương Anh dựa hơi thái hậu, bản thân chẳng làm nên trò trống gì. Chương Anh tức giận tát vào má Diệu An một cái, ngay sau đó cả hai lao vào giằng co. Cung nữ và thái giám thấy tình thế không xong, liền chạy lại ngăn cản và đi báo thái hậu. Mọi chuyện chỉ có như thế.

Lúc thái hậu về đến Diên Thọ cung, trên má Diệu An vẫn còn hằn rõ dấu tay còn trán Chương Anh bị trầy một vết nhỏ. Bà nhìn hai đứa trẻ trước mặt, khó chịu hỏi.

"Hai người các ngươi nhìn lại bản thân xem, còn ra thể thống gì?"

Chương Anh vẫn chung thủy quỳ gối, cúi đầu im lặng không dám lên tiếng. Ngược lại Diệu An bức xúc nói.

"Bẩm thái hậu, là cô ta đánh con trước."

"Vô duyên vô cớ tại sao thứ phi lại đánh ngươi?"

"Là cung nữ có hiềm khích, cô ta mượn cớ đánh con."

"Minh Bảo, ngươi đừng nghĩ ta không nghe không biết gì. Từng câu từng chữ ngươi nói với thứ phi, ta đều rõ. Ngươi thử lặp lại trước mặt ta xem."

Lê Diệu An lúc này mới im lặng, cúi đầu hệt như Chương Anh. Thái hậu nói tiếp.

"Thời gian qua ngươi hết sinh sự với cung nô lại kiếm chuyện với phi tần khác. Ngươi nghĩ hoàng cung này quá nhàm chán, muốn tự tạo không khí sao?"

"Bẩm thái hậu, Minh Bảo không dám!" Diệu An lí nhí.

"Ta phạt ngươi bị đánh hai mươi gậy và không được phép bước chân ra khỏi cung nửa tháng. Còn Chương Anh, ngươi cũng có lỗi, phạt ngươi ở trong phòng chép một trăm tờ kinh."

"Thái hậu, như thế thật bất công cho con!"

Diệu An vẫn một mực kêu la, thái hậu đưa mắt khó chịu nhìn nàng, lúc này Diệu An mới thấy sợ mà im lặng. Cung nữ kéo Diệu An nằm dài lên ghế, xuống tay không chút nương tình. Đến khi chịu phạt xong, Diệu An không tự đi nổi nữa, phải để cung nữ hai bên dìu mình về. Suốt đoạn đường đi, nàng cắn răng chịu đựng, đến khi nằm trên giường cho cung nữ đắp thuốc, Diệu An òa khóc như mưa.

Thù này nhất định phải trả. Diệu An vừa nghĩ trong đầu thì thuốc muối sát lên vết thương rát tận tim gan, nàng hét lên một tiếng, đánh động đến các cung nữ thái giám đang làm việc bên ngoài. Trong số đó, chẳng lấy một người cảm thấy đồng cảm với vị phu nhân Minh Bảo bên trong.

Khi các vết bầm trên mông bắt đầu nhạt màu thì Diệu An nghe tin Hoán đi đến núi Tản Viên nửa tháng để trai giới cầu mưa. Diệu An nhẩm nhẩm tính, đâu đó chắc đã hơn sáu tháng không gặp mặt vua, nàng cũng chẳng nhớ rõ gương mặt Hoán ra sao. Ấn tượng trong đầu Diệu An về Hoán vẫn chỉ là một đứa trẻ béo ú, vừa thở hổn hển vừa chạy va vào mình.

Kể ra bị giam lỏng đối với Diệu An càng thích hơn, hằng ngày không phải đến Diên Thọ cung thỉnh an thái hậu. Thời gian ấy Diệu An thức muộn hơn một chút, dùng sáng xong lại ôm đàn ra gảy vài bài. Cuối cùng trong khoảng thời gian này, tài nghệ nàng lại khá hơn một chút.

Lê Diệu An năm nay đã mười lăm, đường nét gương mặt càng lúc càng rõ ràng. Mỗi lúc nàng ngồi nơi bàn đá trong sân nhỏ trước cung, xiêm y màu hồng đậm, ngón tay thon dài, trắng trẻo lướt trên từng dây đàn, gương mặt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu... nhan sắc ấy, ai một lần trông qua mà không khỏi động lòng!

*

* *

Lại là một đêm Hoán lẻn khỏi cấm cung, dạo chơi la thành dạo. Tháng ba tiết trời vẫn còn Xuân, dòng người trên phố vẫn còn nhộn nhịp. Hoán mải mê nhìn ngắm xung quanh, cuối cùng không hay mình bỏ rơi Trường Sinh từ khi nào. Dù sao nơi đây cũng gần cấm thành, Hoán không buồn tìm kiếm Trường Sinh, cứ thế một mình quay về.

"Nhóc con, đi đâu đấy?"

Ba tên lưu manh tay cầm vò rượu, trông thấy Hoán liền nhảy ra chặn đường. Trông Hoán trắng trẻo, nhìn sơ cũng đoán được là con nhà giàu có. Bọn chúng định trong đầu sẽ cướp hết tiền trên người Hoán, còn nếu không tiền thì lột bộ đồ đang mặc kia đem bán, chắc cũng mua được hơn mười vò rượu ngon.

"Tránh đường đi nếu các người muốn yên ổn."

Một trong số đó nghe Hoán nói, bật cười khoái chí.

"Xem kìa! Nếu bọn tao không tránh đường, thì mày định làm gì?"

Tên ấy nói và giơ nắm đấm lên hù dọa. Hoán theo phản xạ lấy tay che đầu. Bọn lưu manh thấy vậy càng cười to hơn.

"Thằng nhãi ranh chỉ được cái to mồm, cha mẹ mày không dạy mày lễ phép với người lớn à? Thế thì để tao dạy nhá!"

Tên ấy túm cổ áo Hoán, định giáng cho cậu một cú đấm. Hoán biết mấy tên lưu manh này không khó đối phó nên không vội vàng, nào ngờ chúng lại mượn men mà liều lĩnh. Đúng lúc Hoán định trở tay thì một viên đá bay thẳng vào cánh tay của gã lưu manh rồi rơi xuống đường. Cả bọn bị đánh động, đồng loạt nhìn về hướng viên đá bay tới, phát hiện một đứa trẻ khác, tay cầm theo gươm, đang tiến về hướng này.

"Nhóc con, đừng xía vào chuyện của người khác."

"Ba người các ông lớn rồi mà chỉ biết say xỉn rồi ức hiếp một đứa trẻ, thế mà xem được à?"

"Mày..."

Cú đấm hướng thẳng về phía cậu nhóc kia. Cậu nhóc đưa gươm lên đỡ. Dù gươm chưa tuốt ra khỏi vỏ nhưng với lực tay đang đưa đến, chạm vào thân gươm lại thốn đến tận xương. Cả ba tên nhận thấy đứa trẻ kia biết võ, lập tức cùng nhau tấn công. Hoán ở ngoài nhìn cậu bé kia chiến đấu với ba tên lưu manh ấy, miệng khẽ cong lên một nụ cười.

Bọn lưu manh bị đánh tơi bời rồi kéo nhau bỏ chạy. Cậu nhóc kia vắt gươm lại bên người, tiến đến chỗ Hoán, ân cần hỏi thăm.

"Cậu có bị làm sao không?"

Hoán lắc đầu: "Tôi không sao cả, cũng nhờ có cậu giúp đỡ."

"Không sao là tốt rồi! Tôi chỉ thuận đường đi ngang nên giúp, cậu không cần để tâm đâu."

Cậu nhóc kia nói, chất giọng thanh trong cùng gương mặt tươi cười. Đến lúc này Hoán mới có dịp nhìn kĩ cậu bé đối diện kia, dù trong bóng tối nhưng thần thái vẫn tỏa sáng, gương mặt cực kì xinh đẹp. Nhưng nhìn cậu nhóc ấy, ước chừng không phải người kinh thành.

"Cậu không phải người Thăng Long sao?" Hoán hỏi.

Cậu bé kia chỉnh lại xiêm y cho ngay ngắn, miệng vẫn không quên đáp lời Hoán.

"Tôi là người châu Phong. Đến đây có chút việc thôi."

"Ra vậy... Cậu trông trạc tuổi tôi mà lại giỏi võ thế. Tôi thật sự ngưỡng mộ."

Cậu bé kia nhoẻn miệng cười nhưng chưa kịp đáp lời thì có một người đàn ông độ ngoài bốn mươi, nhìn dáng vẻ là ra người luyện võ, gọi về hướng này.

"Đệ tử, chúng ta đi thôi!"

"Sư phụ, chúng ta đưa cậu ấy về nhà đi."

Hoán không định từ chối nhưng từ xa, Trường Sinh cũng thở hổn hển chạy đến đây.

"Thiếu gia!"

"Người nhà cậu đến rồi. Vậy thôi chúng tôi đi nhé. Nhớ phải cẩn thận, đừng ra đường khuya thế này nữa."

Hoán nhìn theo cậu bé kia, lòng có chút tiếc nuối. Giá như biết tên, chắc chắn Hoán sẽ cho người triệu cậu bé ấy vào cung, làm cận vệ bên mình. Bóng dáng ấy xa dần, Hoán lẩm bẩm một lúc mới chợt nhớ ra, châu Phong là quê gốc của Minh Bảo phu nhân. Chẳng biết vùng đất ấy tươi tốt mức nào mà những đứa trẻ gốc gác từ đây đều xinh đẹp hơn hẳn người khác.

Trương Bá Ngọc một lần vào cung cầu gặp đúng lúc Hoán đang tập võ, bèn đề nghị cùng Hoán đấu thử vài chiêu. Hoán hồ hởi ra sân cùng Bá Ngọc, nhưng chưa được năm chiêu đã ngã sóng xoài. Bá Ngọc cúi đầu tạ lỗi nhưng trong bụng khinh khi, khả năng võ học của Hoán, chẳng khác nào cha ruột của hắn – Lý Càn Tín. Thật chẳng hiểu nỗi, vốn dĩ cùng cha cùng mẹ sinh ra, nhưng tiên đế Nhân Tông xuất chúng bao nhiêu thì Lý Càn Tín lại hậu đậu bấy nhiêu. Giờ đây, đến con trai của y, cũng chẳng khá khẩm hơn cha mình.

Luyện kiếm, bắn cung, cười ngựa, Hoán đều đã học qua. Mâu Du Đô từng hứa với Hoán, đợi đến khi cậu cưỡi ngựa thành thạo sẽ tặng cậu một con chiến mã. Ông ấy quả thật không nuốt lời, tháng sáu, Mâu Du Đô trở về từ đợt duyệt binh tại rừng Giang Để (tỉnh Hà Tuyên), tìm được cho Hoán một ngựa con trắng bờm đen, bốn chân có cựa. Hoán rất thích con chiến mã này, ban tên Bạch Long Mã.

Đêm mùa hạ, thời tiết oi bức, Hoán nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được. Nhìn thấy thanh kiếm đang treo trên giá, Hoán không thể cầm lòng, mang theo kiếm, một mình ra vườn.

Lẫn trong hơi nóng của mùa hè, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Hoán tung từng đường gươm quyết đoán. Thỉnh thoảng, cơn gió thổi ngang, mái tóc được cột hờ bằng một dải lụa của cậu bay bay. Hoán năm nay đã mười bốn, so với năm ngoái cao lên đột ngột, lớp mỡ béo ú năm nào cũng vì vận động mà tiêu hao khá nhiều. Đôi mắt Hoán không to, bình thường hay cười trông khá ngây ngô, nhưng khi ánh mắt ấy nghiêm nghị nhìn về phía trước, lại trở nên lạnh lùng.

Ánh trăng chiếu xuống thân ảnh thiếu niên, vô cùng đẹp đẽ!

Có tiếng động từ gốc cây gần đó, Hoán giật mình thu kiếm, chuyển mũi nhọn về phía kia.

"Kẻ nào to gan ở đây giờ này?"

Từ sau gốc cây, một thiếu nữ thanh tú trong xiêm y màu trắng, suối tóc đen dài đổ lên lưng, nhẹ nhàng bước ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét