Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

[NVK] Chương 2 – Ai cùng ai là duyên?


Lý Dương Hoán không dám quay lại nhìn Vũ Tuyết thêm một lần nào nữa, cứ thế mà im lặng rời khỏi.

Trong đầu cậu bé lên chín, hằng ngày chỉ biết tứ thư ngũ kinh thì đôi vai trần đầy quyến rũ của Vũ Tuyết quả thật là một chấn động kinh hoàng. Phụ nữ trong phủ Hầu trước giờ không thiếu, từ lớn tới nhỏ, từ bình thường đến xinh đẹp Lý Dương Hoán đều gặp qua. Thậm chí phi tần của hoàng thượng trong cung đối với Dương Hoán cũng không hề lạ lẫm. Vậy mà Đào nương Vũ Tuyết đó, chỉ vài ba cử chỉ lả lơi bất cần đã khiến Dương Hoán không thể nào không bận tâm.

Lý Dương Hoán vừa đi vừa lấy tay vỗ vỗ trán, cố gắng xua đi mọi suy nghĩ về cô Đào nương kia. Nếu cha mà biết cậu ban ngày ban mặt mò vào phòng đàn bà, chưa kể lại là một kỹ nữ, ắt hẳn cha sẽ nổi giận, trách phạt cậu nghiêm khắc. Cha bình thường thương yêu cậu nhất, nhưng một khi nổi giận thì thật sự không thể khinh thường. Dương Hoán lẩm nhẩm mấy câu trong kinh thư, hy vọng có thể loại bỏ đi những suy nghĩ mà chính bản thân cậu cũng không biết gọi tên là gì.

“Lý Dương Hoán, cuối cùng ngài cũng để ta bắt được. Xem lần này ngài còn có thể trốn đi đâu.”

Cô bé ban nãy từ đâu nhảy ra trước mặt, suýt chút khiến Dương Hoán hoảng hồn ngã xuống đất. Thân thể béo núc cố gắng giữ thăng bằng trông hết sức buồn cười. Cô bé kia thấy tình trạng Dương Hoán như thế, đưa tay chống lên hông, không khỏi hả hê: “Đáng đời tên mập.”

Dương Hoán cuối cùng cũng đứng thẳng lên được. Do dùng nhiều sức để giữ thăng bằng nên hơi thở phì phò, gương mặt thống khổ nhìn cô bé trước mặt: “Diệu Anh à, ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi cứ phá ta hoài vậy?”

Cô bé kia, cũng là con gái của Phụ Thiên Đại Vương Lê Xương(*) tên gọi Lê Diệu Anh. Từ nhỏ được cha thương yêu chiều chuộng nên tính tình có chút càn rỡ. Nghe Lý Dương Hoán hỏi, Diệu Anh cũng tỏ thái độ bất mãn không kém: “Muốn ta không theo phá ngài, cũng dễ thôi, ngài đi nói với cha ngài đừng có sang nhà ta, tính chuyện cưới ta cho ngài nữa. Đến lúc đó dù ngài có muốn gặp cũng chưa chắc ta đồng ý.”

Hôn sự này Dương Hoán có nghe qua một lần, đó hoàn toàn là chủ ý của Hầu gia chứ bản thân cậu chưa từng được cha trực tiếp đề cập đến. Vậy mà bên kia, Lê vương đã không ngần ngại nói thẳng với con gái, kể từ đó Lê Diệu Anh chăm chỉ xuất hiện trước mặt Hoán, liên tiếp khiến cậu đau đầu.

“Được được, ta hứa với ngươi, nếu cha ta đề cập chuyện hôn sự này trước mặt ta, ta nhất định từ chối, ngươi vừa lòng chưa?” Lý Dương Hoán đau khổ thỏa hiệp.

Lê Diệu Anh cười khà khà: “Ngài tưởng ta ngốc giống ngài à? Đợi khi nào cha ta nói rằng hôn sự này không còn nữa, ta mới tin tưởng.”

Hai đứa trẻ lại tiếp tục bước đi, nếu không nghe những gì cả hai nói mà chỉ nhìn từ phía sau, bức tranh kia thật rất yên bình. Lê Diệu Anh chấp tay sau lưng thong dong đi trước, Lý Dương Hoán bất đắc dĩ lẽo đẽo theo sau. Chợt nhớ ra điều gì, Diệu Anh đột ngột quay lại: “À ta quên mất, khi nãy lúc tìm ngài ta có đến một gian phòng, cô gái trong đó bộ dạng thực rất lẳng lơ, sao trong nhà ngài lại có người như vậy?”

Vừa nghe nhắc đến, Dương Hoán lập tức nhớ đến Vũ Tuyết: “Hôm nay có tiết mục múa mừng thọ nên một số đào nương trong kinh thành được gọi đến đây. Có thể ngươi gặp một trong số ấy.”

Diệu Anh nghe Dương Hoán giải thích, thầm gật gù: “Hèn gì nhìn thôi đã thấy rất chướng mắt. Cậu ruột của ta trước đây cũng vì một ả kỹ nữ mà bỏ mặc vợ con, kết quả khiến mợ đau lòng, ôm con quay về nhà mẹ đẻ. Bản thân cậu ta cũng bị bên nhà ngoại ta từ mặt, hiện nay không rõ nơi nào. Bọn người đó, đúng thật là chẳng làm gì tốt.”

Dương Hoán lặng im, Lê Diệu Anh lại nói tiếp: “Họa chăng sau này ta phải gả cho ngài, chỉ cần ngài một lần có dang díu với bọn họ, ta tuyệt đối không buông tha dễ dàng như mợ ta đâu. Ngài liệu hồn đó.”

Đến lúc này, Dương Hoán mới lên tiếng, nhưng giọng điệu vẫn thập phần yếu ớt: “Diệu Anh à, ta nói thật, nếu ngươi không phải sinh ra trong nhà Phụ Thiên Đại Vương mà có thân phận như họ, ngươi lấy tư cách gì để lên án người khác đây?”

Lê Diệu Anh tâm tư vốn không tốt, giờ lại nghe Dương Hoán có ý bênh vực bọn người xấu kia, lập tức nổi giận: “Ta nói này Lý Dương Hoán, nếu ngài không thể cãi lại mệnh số thì ngài có thể kết thúc nó. Lê Diệu Anh ta, dù có chịu khổ cũng nhất quyết không chịu nhục. Đừng có đem ta ra so với với bọn người ô hợp đó.”

Lý Dương Hoán lắc đầu ngao ngán: “Là thanh hay là nhục, đôi khi chính bản thân người trong cuộc mới hiểu rõ. Ngươi không ở vị trí của người ta, sao có thể phán xét?”

Diệu Anh bực tức đứng lại khiến Dương Hoán suýt chút đã đâm sầm vào mũi cô bé. Do cao hơn một tí nên Diệu Anh có thể dễ dàng nhìn Dương Hoán một lượt từ đầu tới chân, khinh thường: “Lý Dương Hoán, tương lai ngài là chồng ta, vậy mà chưa chi đã lên tiếng bênh vực người ngoài?”

Dương Hoán nhìn thẳng vào mắt Diệu Anh, thở dài buông lời: “Cha ta muốn kết giao với cha ngươi, đó là sự thật. Nhưng ngươi đâu phải là con gái duy nhất của vương gia, dưới ngươi chẳng phải vẫn còn em gái Lê Xuân Lan hay sao? Việc ta trở thành hiền tế của vương gia, chưa chắc đã có liên quan đến ngươi.”

Lời Dương Hoán chưa chắc đã đúng hoàn toàn nhưng vẫn đủ sức làm khuôn mặt Lê Diệu Anh đỏ lên: “Lý Dương Hoán, em gái ta mới bốn tuổi ngài đã dòm ngó đến hay sao?”

“Nếu ta nguyện ý chọn Xuân Lan, thì việc đợi em ấy mười năm, hay hai mươi năm nữa cũng chẳng là vấn đề.”

Lê Diệu Anh đặt tay trước ngực để kiềm nén cơn giận trong lòng đang chực chờ bộc phát. Sau đó, cô bé lập tức véo lấy một bên tai của Dương Hoán, kéo đi: “Ngài hay lắm, ta đem ngài đi tìm hầu gia, để xem bác ấy trị tội ngài ra sao?”

Dương Hoán bị véo đau, chập chững bước theo Diệu Anh, miệng không khỏi lẩm bẩm: “Ta chỉ nói những gì ta nghĩ thôi mà, tha cho ta đi, đau quá…”

Đã định sẵn là duyên, dù có trốn chạy, con người vẫn đến được với nhau.

Đã định sẵn vô duyên, dù có cưỡng cầu, cũng phải xa nhau.

Nhưng ai cùng ai là duyên, ai cùng ai vô duyên, có lẽ chưa đến khi trút hơi thở cuối cùng, ta vĩnh viễn không thể nào biết được!



Đại sảnh phủ Sùng Hiền hầu – nơi yến tiệc sắp diễn ra,

Lê Diệu Anh nắm lỗ tai Dương Hoán kéo đến đại sảnh, định bụng kể lại toàn bộ sự việc với hầu gia. Nào ngờ giờ nhập tiệc chưa tới, khách khứa đã lác đác vài người. Nơi xa nhất, vị trí của gia chủ chính là Sùng hiền hầu cùng đại phu nhân Đỗ Kim Ngọc. Vị trí của khách, hàng ghế đầu tiên là Điện tiền chỉ huy sứ Lý Sơn cùng cha của Diệu Anh – Phụ Thiên Đại Vương Lê Xương, hàng ghế thứ hai có thêm vài vị khách quan cấp thấp hơn một tí. Lê Diệu Anh nhanh chóng nhận ra hành động của mình không đúng chuẩn mực, lập tức buông tai Dương Hoán ra, nhún chân hành lễ với bậc trưởng bối: “Diệu Anh tham kiến hầu gia, Lê đại nhân, Trần đại nhân, Tô đại nhân. Diệu Anh không biết mọi người ở đây nên có hành động thất lễ, mong hầu gia và các vị đại nhân niệm tình bỏ qua.”

Việc hành động của Diệu Anh có khiến ai để tâm tới hay không, chỉ có chính bản thân họ mới biết. Còn cha của cô bé lại đang chau mày lại, khó chịu nhìn con gái trong khi Sùng hiền hầu bật cười ha hả: “Xem kìa, Diệu Anh nhà ta chưa chi đã ra dáng một người vợ rồi.”

Đỗ Kim Ngọc thấy con trai bị đối xử như vậy, trong lòng dĩ nhiên không vui. Nhưng ở đây đông người, bà là phận đàn bà, lại có cha của Diệu Anh nên không tiện lên tiếng. Lúc nghe chồng đề cập sẽ cưới Diệu Anh cho con trai, bụng dạ bà vốn chẳng ưng chút nào. Nay thấy tính tình con bé hung hăng khó chịu, nhất định sau buổi tiệc bà phải cùng chồng bàn bạc lại quyết định của ông.

Điện tiền chỉ huy sứ Lý Sơn trong thấy Diệu Anh xinh xắn hoạt bát cũng không tiếc buông lời khen: “Ái nữ của vương gia từ nhỏ đã có khí phách khảng khái không thua gì gia phụ, sau này lớn lên nhất định là một bậc nữ trung hào kiệt.”

Diệu Anh nghe các bậc trưởng bối khen ngợi, khuôn trăng đỏ bừng, bẽn lẽn: “Diệu Anh vốn tầm thường, không thể so với cha được, lời khen của bác, cháu quả thật không dám nhận.”

Nói rồi Diệu Anh đi đến đứng sau lưng Lê vương gia còn Dương Hoán thì ngồi ở chiếc ghế nhỏ cạnh bên hầu gia. Khoảng cách cả hai khá gần, tính ra đủ để quan sát từng cử chỉ của đối phương.

Khách khứa kéo đến mỗi lúc một đông, chẳng mấy chốc giờ nhập tiệc cũng bắt đầu. Hai đứa trẻ ở nơi này, không tiện nói chuyện cùng nhau, cũng không thể xen vào chuyện của người lớn nên chỉ còn cách ngồi yên cắn hạt dưa, uống nước trà. Diệu Anh còn tệ hơn Dương Hoán, phải đứng sau lưng cha, chưa chi chân cẳng đã mỏi nhừ, liền nháy mắt ra hiệu với Dương Hoán: “Chúng ta ra vườn chơi đi.”

Dương Hoán có vẻ cũng đồng tình nên thủ thỉ vào tai cha, chỉ thấy hầu gia gật gật đầu. Nhưng khi cậu định đứng dậy thì một đoàn ca vũ tiến vào, ai nấy cũng đều tươi tắn uyển chuyển, trong số đó nổi bật nhất chính là Vũ Tuyết.

Cả Dương Hoán và Diệu Anh đều trố mắt nhìn. Từng động tác uốn lượn của Vũ Tuyết mềm mại như cánh bướm trong vườn xuân, khiến người khác không khỏi trầm trồ khen ngợi. Điệu múa kết thúc, không gian yên lặng, đột nhiên Dương Hoán đứng dậy, tay vỗ vào nhau thành một tràng dài.

Hành động của Dương Hoán khiến Vũ Tuyết bất ngờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười: “Đây là điệu múa Vạn thọ vô cương, hy vọng hầu gia cũng như lời chúc, khỏe mạnh bình an, trăm tuổi vẫn còn minh mẩn!”

Lê Xương vỗ tay ba cái tán thưởng. Mọi người theo đó cũng đồng loạt làm theo.

Sùng Hiền hầu bật cười sảng khoái: “Hay lắm, hay lắm. Ban thưởng cho mỗi người hai mươi nén bạc. Đào nương này tặng thêm một bộ trâm cài trân châu.”

Tốp ca nữ đồng loạt quỳ xuống, tạ ơn Sùng Hiền hầu rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Lê Diệu Anh ra hiệu cho Lý Dương Hoán, cả hai nhanh chóng ra vườn.

“Lý Dương Hoán, không ngờ ngài mới tí tuổi đầu đã đam mê sắc dục. Uổng công cha ta còn khen ngài là học trò tinh thông nhất Quốc Tử Giám, ta thật xấu hổ thay cho ngài.”

Dương Hoán nghe Diệu Anh nói, mặt mày cũng thộn ra: “Ta đã làm gì mà ngươi nói ta đam mê sắc dục?”

“Ngài còn hỏi ư? Lúc ả đó múa may ngài nhìn theo không chớp mắt, đến khi kết thúc còn đứng dậy vỗ tay, khiến hầu gia vô cùng mất mặt.”

“Ta hỏi này, khi ngươi xem một bức tranh đẹp, ngươi có tiếc lời khen ngợi hay không?”

“Tranh và ca kỹ, vỗn dĩ không cùng đẳng cấp để so sánh với nhau.”

“Ta không quan tâm chúng có cùng đẳng cấp hay không. Chỉ là mỗi lĩnh vực sẽ có một nét đẹp riêng. Ta không đam mê sắc dục gì cả, chỉ là thấy những gì đáng thưởng thức thì ta sẽ thưởng thức. Ta cũng không muốn cãi nhau với ngươi nữa đâu.”

Diệu Anh bị lời nói của Dương Hoán làm cho tổn thương, nước mắt rơi trên má. Liếc qua thấy tên mập ú kia vẫn chẳng có hành động gì là dỗ dành, vừa giận vừa ngượng, tiến lại xô Dương Hoán một cái rõ mạnh. Cậu bé bị xô, mất đà, cơ thể béo ú ngã sóng xoài trên mặt đất. Diệu Anh chẳng có vẻ gì là quan tâm, một nước bỏ đi khỏi nơi này.

Dương Hoán chống tay ngồi dậy. Cơ thể nặng nề sau một cú đáp đất đau đến tối tăm mặt mày, đến sức lực đứng dậy cũng chẳng có. Đúng lúc tưởng chừng lại nằm luôn ra đất thì có một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay cậu, đỡ cậu đứng lên…



----------

(*) Trong số con trai của Lý Thái Tông có hai người: vua Lý Thánh Tông và Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung.

Phụng Càn Vương có một con gái, được Lý Thánh Tông nhận làm con nuôi – Ngọc Kiều công chúa.

Sùng hiền hầu là con trai của vua Lý Thánh Tông, em vua Lý Nhân Tông.

Phụ Thiên đại vương là con trai của công chúa Ngọc Kiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét