Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

[NVK] Chương 7 – Thử thách


Vũ Tuyết nhanh chóng ngồi dậy, huơ tay chọn đại một tấm áo khoác vội lên người.

Tên say rượu bị ném xuống nền gạch một cú khá đau, loạng choạng đứng dậy, miệng liên tục chửi rùa: “Mẹ nó, thằng nào dám gây sự với ông?”

Công tử không buồn đáp lời, chỉ có tên kia có lẽ đã bớt say, lấy sức tiến đến định giáng một đòn lên người chàng. Chiêu chưa kịp xuất ra, đã bị công tử chụp lấy cánh tay, vặn ngang một cái, tiếng xương gãy kêu rốp.

Lần đầu Vũ Tuyết thấy công tử ra tay đánh người trước mặt mình, nàng không khỏi thảng thốt, đưa tay lên che cái miệng hình chữ “o”.

Tên kia cầm lấy cánh tay bị gãy, quỳ mọp xuống dưới chân công tử van xin: “Con ngu nguội không thấy Thái Sơn, ông lớn tha cho con.”

Thấy công tử không có hồi đáp, hắn quay sang Vũ Tuyết: “Cô Tuyết à, lần này trăm sai ngàn quấy là tôi, cô rộng lòng bỏ qua, cả đời này tôi không dám tái phạm nữa.”

Vũ Tuyết leo xuống giường, tiến lại chỗ tên ấy, lạnh lùng nói: “Tha cho ngươi dĩ nhiên ta sẽ tha, nhưng ta vẫn muốn ngươi ghi nhớ bài học ngày hôm nay.”

Nói rồi Vũ Tuyết đưa chân đạp mạnh vào hạ bộ của kẻ kia một phát. Hắn đau đến tối tăm mặt mũi, lập tức ngất luôn ra nền nhà.

Vũ Tuyết rung dây chuông nơi cửa. Không lâu sau tên Tế đi vào, thu dọn tàn cuộc trong này.

Đợi mọi thứ trở về nguyên trạng, Vũ Tuyết mới ngồi xuống đối diện với công tử, hờ hững cười: “Chàng cũng biết nổi giận cơ đấy.”

Công tử che mặt nên Vũ Tuyết không thể nào nhìn được cảm xúc của con người ấy. Duy chỉ có ánh mắt chàng, nhưng trước giờ chúng vốn dĩ mang một sự lạnh lùng.

“Nếu ta không xuất hiện, nàng sẽ như thế nào?”

Vũ Tuyết tay rót trà thong thả như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình thản trả lời: “Sống ở nơi này, chuyện như thế khó tránh khỏi, dĩ nhiên cũng sẽ có cách đối phó.”

“Xem như lần này ta chỉ là kẻ lo chuyện bao đồng.”

Câu nói của công tử khiến Vũ Tuyết vạn phần hụt hẫng. Nếu chàng ấy thật sự để nàng vào lòng, làm sao có thể thản nhiên nhìn người mình yêu thương chịu sự nhục nhã như thế. Chàng ta có thể không rước nàng vào cửa lớn, nhưng chẳng lẽ ngay cả đến việc chuộc nàng ra, tìm cho nàng một căn nhà nhỏ cũng khó khăn đến thế hay sao? Nàng không cần danh phận, chỉ cần thỉnh thoảng được gặp chàng cũng đủ mãn nguyện lắm rồi. Lời má Tú nói không hẳn không đúng, cuối cùng chàng xem nàng là gì?

Vũ Tuyết nhanh chóng lấy lại sắc diện bình thường, thờ ơ hỏi: “Thế chàng hôm nay đến đây làm gì?”

Công tử đón tách trà Vũ Tuyết đưa, ôn tồn trả lời: “Ta có việc rời khỏi Thăng Long độ nửa năm.”

“Ừm…”

Vũ Tuyết nói bằng hơi mũi. Tâm trạng xáo động, chẳng biết phải trả lời thế nào.

Công tử đặt tách trà xuống, dứt khoác đứng lên: “Trong nửa năm này ta đã chuyển tiền cho bà chủ rồi. Nếu nàng không thích, không cần thiết phải tiếp khách.”

Đến lúc này Vũ Tuyết mới phẫn uất hỏi: “Sao chàng không chuộc ta ra?”

Công tử thở dài trả lời: “Đến lúc thích hợp, ta sẽ cho kiệu hoa đến đón nàng.”

Một lời nói ra hơn ngàn lời hứa. Trái tim Vũ Tuyết vì thế cũng rung lên từng hồi.

Chàng đã khẳng định rằng, đến lúc thích hợp, nhất định dùng kiệu hoa đến rước nàng. Kiệu hoa kia, chẳng phải chỉ dành cho tân nương hay sao?

Nàng thật sự có thể gả cho chàng sao?

“Cảm ơn!” Vũ Tuyết nghẹn ngào lên tiếng: “Vì đã nói những lời ấy cùng ta.”

Công tử đã đi tự khi nào nhưng Vũ Tuyết vẫn còn thấy lòng dạ lâng lâng. Đôi má nàng ửng hồng như cô gái xuân thì lần đầu bước chân vào ái tình. Nàng tin tưởng chàng, dù lời hứa ấy chưa biết khi nào mới diễn ra, nhưng nàng vẫn tin tưởng và chờ đợi.

Vũ Tuyết cầm trong tay miếng ngọc năm nào, nước mắt tuôn rơi: “Cha, con gái cũng có thể gả đi rồi!”



Một đêm tháng sáu năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ bảy,

Đông cung,

Lý Tâm Giao đang ngồi viết chữ, đột ngột có cung nữ hớt hải chạy vào.

“Bẩm nương nương, đã đến giờ đi ngủ nhưng không thấy thái tử đâu hết.”

Lý Tâm Giao đặt bút gọn gàng lên nghiên mực rồi mới ngẩng mặt lên hỏi: “Ngươi đã tìm những đâu rồi?”

Cung nữ run lên: “Tìm khắp Đông cung, tìm cả thư phòng, vườn Thắng Cảnh và một số nơi khác nhưng vẫn không thấy ngài đâu cả.”

Lý Tâm Giao hỏi tiếp: “Có tìm gặp Đỗ Anh Vũ chưa? Hắn luôn túc trực bên cạnh thái tử.”

“Bẩm nương nương, trước đó Đỗ đại nhân hầu thái tử đọc sách, vừa rời khỏi chưa lâu nô tì đã đi vào để mời người đi ngủ nhưng lại không thấy đâu cả. Đỗ đại nhân cũng đang đi tìm thái tử.”

Lý Tâm Giao gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi về nói mọi người không cần quá lo lắng, cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Thái tử chỉ là tâm trạng có chút không tốt nên ra ngoài hóng gió thôi.”

Cung nữ lưỡng lự đôi lúc rồi cũng dập đầu tuân lệnh. Đợi đến khi nàng ta rời khỏi hoàn toàn, Tâm Giao mới lên tiếng: “Bích Dương, lấy áo khoác cho ta.”

Tâm Giao nhỏ nhắn, khoác lên mình chiếc áo khoác, dường như lọt thỏm vào trong màn đêm. Đông cung về đêm không thiếu đèn, nhưng sao mỗi bước chân Tâm Giao đi qua lại vô cùng lạnh lẽo. Từ lúc cô bé được sắc phong làm thái tử phi, chuyển đến Đông cung, nhưng số lần gặp mặt Dương Hoán cũng chẳng nhiều. Họa chăng đó chỉ là những ngày đầu và giữa tháng cả hai phải cùng nhau đến vấn an hoàng hậu. Bởi vậy lúc này đây, bản thân Tâm Giao cũng không biết nên tìm thái tử ở nơi nào.

Những nơi có thể tìm cung nữ đều đã tìm rồi. Tâm Giao dừng lại suy nghĩ một chút, rồi tiến đến cầu Phượng Hoàng.

Đúng như Tâm Giao nghĩ, Dương Hoán tội nghiệp đang ngồi thu mình trên cầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Tâm Giao ra lệnh cho cung nữ đứng lại, một mình bước lên. Dương Hoán vừa trông thấy cô bé, đưa tay lên lau ngay giọt lệ còn vương trên mắt.

“Sao em lại đến đây?” Giọng Dương Hoán vẫn còn mang chút nghẹn ngào.

Tâm Giao ngồi xuống cạnh Dương Hoán, rút khăn tay lau mặt cho cậu bé rồi lấy áo choàng của mình khoác lên người cậu: “Người anh lạnh hết rồi nè. Anh ngồi đây lâu chưa?”

“Chỉ một lúc thôi.” Hoán nói: “Nhưng sao em biết anh ở đây mà tìm?”

“Em nhớ lần trước cùng anh đi vấn an hoàng hậu, ngang đây anh nói ở phủ Sùng Hiền hầu cũng có một cây cầu như thế này. Mỗi khi có chuyện không vui anh lại lên cầu ngắm sao, tâm trạng nhất định khá hơn… Lần này, anh đã thấy khá hơn chưa?”

Dương Hoán nghe hỏi đến chuyện của mình, nước mắt bất giác lại rơi ra. Tâm Giao ở cạnh bên, lặng yên không nói lời nào, thỉnh thoảng chỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cậu. Mãi cho đến khi không thể khóc được nữa, Dương Hoán mới ngập ngừng lên tiếng: “Anh nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ nhà… nhớ cả thầy và bạn bè ở Quốc Tử Giám nữa. Anh thật sự muốn gặp mặt mọi người.”

Tâm Giao im lặng lắng nghe, cho đến khi Dương Hoán nói ra hết suy nghĩ trong lòng mới an ủi: “Hoàng thượng có lệnh một khi anh chưa sẵn sàng tiếp nhận ngôi vị, tuyệt đối không cho anh ra khỏi Đông cung. Nhưng anh yên tâm, mọi tin tức về anh hoàng thượng vẫn cho người thông báo với hầu gia để ngài ấy và phu nhân đỡ lo lắng.”

“Ngôi vị này, thật sự quá sức với anh. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như trước đây thôi. Em có biết mấy vị đại nhân chỉ bảo anh rất khắt khe, nhất là Lê đại nhân (Lê Bá Ngọc) lúc nào cũng khinh thường anh hết.”

“Các vị đại nhân khắt khe cũng chỉ vì muốn anh nhanh chóng tiếp thu hết mọi thứ. Hoàng thượng của chúng ta là một bậc minh quân, những vị ấy theo hoàng thượng đã lâu, khó trách đối với anh đòi hỏi cũng cao hơn. Nhưng hoàng thượng đã chọn anh, chứng tỏ người biết anh sẽ làm được. Mọi người đều tin tưởng ở anh, cớ sao anh lại không tin chính bản thân mình?”

Dương Hoán nhớ đến trước khi cậu vào gặp vua, cha đã đặt tay lên vai cậu nói rằng cha và mẹ tin tưởng nơi cậu. Đến cả vua cũng từng nói tin cậu làm được. Tất cả họ đều là người cậu thật lòng yêu quý, làm sao có thể phụ tấm lòng kia?

“Ta… có thể làm được sao?” Dương Hoán đưa đôi mắt chưa ráo hẳn nhìn Tâm Giao.

Tâm Giao nắm lấy tay cậu, gật đầu: “Anh nhất định làm được!”

Hoàng cung lạnh lẽo nhưng Dương Hoán vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay bé nhỏ của Tâm Giao. Trên cậu còn có hoàng thượng tin tưởng, sau lưng cậu có cha mẹ luôn luôn ủng hộ và bên cạnh cậu có một Lý Tâm Giao nguyện ý sát cánh. Lý Dương Hoán, có điều gì ngươi còn lo sợ đây?

Hai thân ảnh nhỏ bé lại quay về Đông cung. Gió đêm vẫn thổi từng cơn. Lồng đèn treo dọc hành lang đung đưa trong gió. Hoán nhìn lồng đèn rồi lại quay sang Tâm Giao.

“Giao, đố em hành lang này treo bao nhiêu lồng đèn?”

“…”

“Ha ha, anh biết em không biết đâu. Ở Đông cung này thật sự rất chán, đêm nào từ Thư phòng về anh cũng đếm lồng đèn, trên lối này tổng cộng có một trăm bốn mươi tám cái.”

Dương Hoán tự đắc ý với câu trả lời của mình. Tâm Giao ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng thích nghi được với Hoán, phì cười: “Em không tinh ý bằng anh!”

Đi thêm một đoạn lại đến phòng Hoán, cả hai dừng lại, Tâm Giao nói: “Anh vào phòng nghỉ sớm đi.”

Dương Hoán lưỡng lự tay cầm cánh cửa. Rồi cậu quay lại, thấy Tâm Giao vẫn đứng đó, cuối cùng không mở cửa nữa mà bước đến bên cạnh Tâm Giao: “Anh là nam nhi, sao để nữ nhi đi về một mình. Anh đưa em về phòng nhé!”

Tâm Giao ngạc nhiên nhìn Hoán, e thẹn gật đầu.

Đoạn đường cả hai quyết định đi ngày hôm nay, chẳng biết xa hay gần, chỉ biết Tâm Giao thấy phía trước sao quá mịt mùng.

Cầu mong trời cao xót thương, cho vạn sự bình an, cho Dương Hoán yên ổn kế vị, cho cha Tâm Giao…

Trong lòng năng trĩu nhưng chẳng biết chia sẻ cùng ai. Trọng trách gánh trên đôi vai sao quá đỗi nặng nề. Tâm Giao nhỏ bé, liệu có đảm đương được hay không?

Hoàng thượng, Người thật sự tin tưởng con hay sao?

Cha, anh… Tâm Giao cũng rất nhớ hai người!



Tháng tám năm Thiên Phù Khánh Thọ thứ nhất(*), hai vạn người Chân Lạp vào cướp bến Ba Đầu ở châu Nghệ An.

Điện Thiên Khánh(**),

“Bẩm Hoàng thượng, Chân Lạp không tự lượng sức, hết lần này đến lần khác tìm cách cướp bóc chúng ta. Xin cho thần đích thân dẹp loại.” Tướng Dương Anh Nghi bẩm báo.

Thành Khánh hầu có vẻ không ưng bụng, đứng ra chấp tay thưa: “Bẩm hoàng thượng, chỉ có hai vạn quần Chân Lạp, đâu nhất thiết phải để Dương đại nhân đích thân ra trận.”

Vua nhìn Thành Khánh hầu, nhận thấy hắn ta nhất định có tâm cơ: “Thành Khánh, vậy ý khanh như thế nào?”

Thành Khánh hầu chỉ chờ có thế, một tràng nói ra lưu loát: “Bẩm hoàng thượng, thời gian qua thái tử chỉ học qua sách vở, chưa áp dụng thực tế. Nhớ năm xưa Thần Vũ hoàng đế(***) có công dẹp loại mới có được ngai vàng. Bao đời nay các tiên đế đều oai phong lẫm liệt. Sao không nhân cơ hội này, để thái tử có dịp chứng minh bản thân không thua kém gì các bậc cha ông.”

Sùng Hiền hầu nghe Thành Khánh hầu có ý đẩy trách nhiệm này sang con trai, tức tối đứng ra: “Bẩm hoàng thượng, thái tử mới sắc phong chưa tròn một năm, e là còn trẻ thơ non nớt để có thể đảm nhận trọng trách này. Mong hoàng thượng suy xét.”

Thành Quảng hầu mỉa mai: “Sùng Hiền hầu nói vậy khác nào ám chỉ thái tử không có khả năng kế vị?”

Sùng Hiền hầu trong bụng không vui, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Thành Quảng hầu quá lời, chỉ là thái tử vẫn còn quá nhỏ, chỉ sợ…”

Thành Quảng hầu xen ngang: “Hoàng thượng bảy tuổi lên ngôi, mười tuổi đánh dẹp mấy vạn quân Tống có ý thôn tính. Nay Chân Lạp chỉ có hai vạn, quân lực trước nay cũng chẳng có gì nổi trội, nếu thái tử không khống chế được thì làm sao thu phục được lòng dân?”

“Mong hoàng thượng suy xét!” Thành Khánh hầu, Thành Quảng hầu, Thành Chiêu hầu cùng lên tiếng. Anh em chung nhà, trước đây vốn luôn đấu đá nhau nhầm tranh giành ngôi vị thái tử cho con trai, nay ngôi vị ấy rơi vào tay Lý Dương Hoán, không ai bảo ai chung quy đứng về một phía. Nếu Dương Hoán may mắn thắng trận, họ cũng chẳng mất mác gì. Còn bằng ngược lại, đó là một chứng minh rõ ràng nhất cho thấy Dương Hoán không đủ tư cách kế vị, lập tức yêu cầu vua cân nhắc lại minh chủ tương lai của đất nước. Việc này đối với bọn họ, chỉ có lợi chứ không có hại. Chỉ tội Sùng Hiền hầu một lòng xót con, đứng ngồi không yên.

“Hoàng thượng…”

Vua đưa tay lên ra hiệu cho Sùng Hiền hầu im lặng rồi hỏi Thành Hưng hầu: “Thành Hưng hầu, sao khanh không lên tiếng?”

Thành Hưng cúi người, khảng khái tâu: “Việc binh gia là truyền thống của họ Lý, hoàng thượng cứ để thái tử ra trận, nếu cần thần xin được hỗ trợ hết mình!”

Thành Khánh hầu lên tiếng: “Bẩm hoàng thượng, quân lực tại Nghệ An là mười hai ngàn. Năm xưa hoàng thượng mười vạn quân ta địch ba mươi vạn quân Tống. Thần nghĩ quân lực như hiện giờ, không cần phải hỗ trợ thêm nữa!”

Cả ba hầu gia đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng thượng, nếu thái tử có thể thắng trận trở về, chúng thần nguyện toàn tâm toàn ý phò tá sau này.”

Vua hỏi tiếp: “Bá Ngọc, ngươi thấy thế nào?”

Lê Bá Ngọc chấp tay, cúi người thưa: “Bẩm hoàng thượng, muốn thái tử phát triển, nhất định phải cho cọ sát thực tế. Có như vậy, lòng người mới phục, lòng dân mới tin.”

Vua nghe Lê Bá Ngọc nói, chậm rãi gật đầu: “Được rồi, ta chuẩn tấu.”

Dưới đại điện, không ít kẻ mỉm cười hả dạ.

“Còn các khanh, lời hôm nay nói ra, nếu sau này có nửa phần sai quấy, ban tử!”

Dưới đại điện, một số kẻ khác, đắc ý mỉm cười…



----------

(*) Năm 1027, niên hiệu vua Lý Nhân Tông lúc ấy.

(**) Nơi Lý Nhân Tông thiết triều.

(***) Lý Thái Tổ - Lý Công Uẩn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét