Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

[NVK] Chương 4 – Xuân đến xuân đi, níu giữ được gì?


Năm nay là năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ bảy(*), dưới sự cai trị anh minh của hoàng thượng, dân chúng vẫn vô cùng ấm no.

Tháng giêng thấm thoát trôi qua, Lý Dương Hoán chỉ ăn bánh tết, lại có thể lên hẳn ba cân, đôi gò má vốn phúng phính nay càng được dịp phúng phính hơn nữa.

Các lão sư vừa trông thấy Dương Hoán đều ngao ngán lắc đầu, còn bạn bè trong Quốc Tử Giám chỉ biết ôm bụng cười. Dương Hoán vốn tính dễ chịu, thấy vậy cũng không hề có phản ứng gì.

Học trò trong Quốc Tử Giám, độ tuổi chênh lệch nhau không ít, xuất thân không kể quan trường hay bình dân. Hoàng thượng chú trọng hiền tài, miễn có thể giúp quốc gia hưng thịnh, tuổi tác, giai cấp thì có đáng gì để so đo. Bởi vậy nơi đây, chưa hẳn vạn sự đều tốt, chuyện xấu xa tục tĩu, vẫn âm thầm diễn ra.

Lý Dương Hoán ngồi tựa lưng vào gốc đa, đọc sách lão phu tử. Thế nhưng chữ nghĩa vào đầu thì ít, lời léo nhéo của hai anh em nhà họ Nguyễn vào tai thì nhiều.

“Nghe nói cuối tháng này Đào nương Vũ Tuyết sẽ đến Diên Hựu tự. Hôm đó nhất định phải ngắm ả trực tiếp để xem hoa khôi Đào Hoa viện thật sự xinh đẹp đến cỡ nào.”

“Nếu không thật sự xinh đẹp, chắc gì đã được đồn đãi như vậy. Em có mấy tên bạn từng ghé qua nơi đó, nhìn thấy Vũ Tuyết vài lần, nói rằng nhan sắc ấy chỉ cần được cùng ả lên giường một đêm cũng không hối tiếc!”

Lý Dương Hoán nghe đến đây, lời lẽ không lọt được vào tai nữa, tức mình đứng ra trước mặt hai anh em kia: “Hai anh là người đọc sách thánh hiền, sao có thể dùng lời lẽ khiếm nhã như vậy nói về người khác?”

Hai anh em đang nói chuyện say sưa với nhau, không nghĩ có kẻ thứ ba âm thầm lắng nghe hết câu chuyện, vừa giận vừa ngượng: “Chuyện tụi tao, liên quan gì đến mày? Ả Đào nương đó là vợ mày, hay là mẹ mày mà lại đứng ra bênh vực?”

“Hai anh nói năng cẩn trọng, nếu không đừng trách tôi.” Lý Dương Hoán béo ú, đến ngay khi tức giận cũng chỉ có dễ thương chứ chẳng ra được tí uy nghiêm nào.

Một trong hai tên tiến đến, túm lấy cổ áo Dương Hoán, mém chút nữa là cậu bị nhấc lên không trung. May mà cơ thể nặng quá, trì lại xuống đất. Tên ấy vênh mặt lên, khiêu khích: “Tao thích nói như vậy, mày định làm gì chúng tao? Không lẽ về méc người cha quyền cao chức trọng của mày chém đầu hết cả nhà tao à?”

Cổ áo siết chặt, Dương Hoán khó thở đến mặt mày không còn hột máu. Tên còn lại tiến đến, ngăn cản anh mình: “Anh, bỏ qua cho nó đi. Nó còn nhỏ như vậy, chưa biết gì đâu. Đụng đến nó mắc công đắc tội với hầu gia.”

Tên là anh một tay vẫn giữ cổ áo Dương Hoán, một tay bóp lấy gò má cậu dằn mặt: “Sau này tốt nhất đừng xen vô chuyện người lớn, biết chưa ranh con.”

Nói xong lập tức đấm vào bụng Dương Hoán một cái rõ mạnh trước khi rời đi. Nếu Hoán nhà ta không có lớp mỡ dày che chở, có lẽ cũng gãy đến mấy xương sườn.

Từ cổ chí kim, muốn ra tay bảo vệ mỹ nhân, trước tiên phải trở thành anh hùng. Lý Dương Hoán – vốn chỉ là cậu ấm, chứ nào phải anh hùng. Mỹ nhân Vũ Tuyết, bao giờ mới đến lượt cậu ra tay bảo vệ.

Điều duy nhất khiến Dương Hoán cảm thấy được an ủi, đó chính là tin tức cuối tháng giêng Vũ Tuyết sẽ đến Diên Hựu tự. Dương Hoán đưa tay sờ lên đai lưng, cảm nhận được cây trâm vẫn yên vị nơi đó mới cảm thấy yên lòng. Ngày hôm đó cậu nhất định tìm nàng ấy, trao tặng cây trâm. Không biết khi nhận được món đồ mình yêu thích, Vũ Tuyết sẽ như thế nào?

Đoạn giữa tháng giêng Lý Dương Hoán lấy hết can đảm, hỏi Đỗ Kim Ngọc: “Mẹ à tháng này mẹ có đi chùa không?”

Đỗ Kim Ngọc đang chép kinh, nghe con trai hỏi, đột ngột dừng bút, ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại quan tâm chuyện này?”

Lý Dương Hoán dí dí chân trên nền gạch, trả lời hoa loa: “Con chỉ thuận miệng hỏi thôi ạ.”

Đỗ Kim Ngọc chau mày, rồi lại suy nghĩ ra điều gì, hỏi con trai: “À, lại muốn kêu mẹ sinh em cho con nữa đúng không?”

Dương Hoán như kẻ rơi xuống nước may mắn vớ được khúc cây, lập tức phụ họa: “Vâng, hôm trước lúc tổ chức đại thọ cho cha, con có gặp qua con gái nhà Điện tiền chỉ huy sứ Lý Sơn tên Tâm Giao, thật sự rất đáng yêu. Nếu con có một đứa em như vậy, không phải tốt sao?”

Đỗ Kim Ngọc nghe con nói, bắt đầu suy nghĩ lại chuyện hôm đó. Sau một lúc mới nhớ đến cô bé kia đến rất muộn cùng hoàng thượng, gật gù mỉm cười: “Đúng thật là một cô bé ngoan. Mẹ cũng rất có cảm tình với bé ấy. Vậy còn Lê Diệu An, con thấy em ấy thế nào?”

Nhắc đến Lê Diệu An, gương mặt của Dương Hoán đột ngột xịu xuống: “Em ấy tính ra cũng là một cô bé có cá tính, chỉ là con thấy không hợp lắm.”

Ý con trai thật giống ý mình, Đỗ Kim Ngọc cảm thấy vô cùng hài lòng. Năm xưa Thánh Tông hoàng đế yêu thương Ngọc Kiều công chúa hết mực, đến mức con trai bà ấy còn được phong vương gia, vậy mà chồng bà cũng chỉ được phong hầu đã khiến cho Đỗ Kim Ngọc không cam lòng. Bây giờ lại bắt bà đem sính lễ đi rước cháu ruột bà ấy về nhà bà, nếu Lê Diệu An biết an phận bà còn có thể nhắm mắt cho qua, đằng này chưa chi đã ra dáng vẻ muốn kiểm soát con trai bà, thật sự không thể chấp nhận được. Nếu so ra, con gái Lý đại nhân, dáng vẻ thanh tao, nói năng nhẹ nhàng hòa nhã, lại được hoàng thượng hết mực thương yêu, phù hợp với tâm ý bà hơn hẳn.

Đỗ Kim Ngọc vỗ vỗ vào đôi phá phúng phính của con trai trêu: “Mẹ cũng không ưng con bé Diệu An cho lắm, con đừng lo nhé!”

Lý Dương Hoán nửa vui nửa buồn trong lòng. Cậu vui vì mẹ đã lên tiếng, từ chối Diệu An; trước nay miễn là ý muốn của mẹ, cha chưa từng từ chối. Nhưng bên cạnh cậu cũng buồn vì mẹ vẫn không trả lời câu hỏi của cậu, tháng này có đi chùa lễ Phật hay không. Thôi thì cậu đành tìm cơ hội khác để đến đó, gặp mặt Đào nương.

Lúc này ở phủ Phụ Thiên Đại Vương, Lê Diệu An đang ngồi thêu khăn tay, đột ngột nhảy mũi liền mấy cái. Cô bé lấy khăn ra lau mũi, khụt khịt: “Mẹ nói tự dưng nhảy mũi, ắt hẳn có kẻ nói xấu mình rồi.”

Lão nô bộc làm vườn đang tỉa cây gần đó, nghe cô bé làu bàu, không khỏi bật cười. Lê Diệu An khó chịu hỏi: “Bác lại cười gì đó?”

Lão ấy ngừng tay, quay sang nhìn nhìn Lê Diệu An. Râu tóc lão bạc phơ, mắt gần như lòa nhưng cũng khiến Diệu An e dè, tưởng chừng đôi mắt ấy có thể nhìn xuyên thấu mình. Lão nói: “Hoàng hậu tương lai của Đại Việt, sao lại dễ nổi nóng thế?”

Diệu An miệng méo xẹo nhìn lão ta thở dài: “Bác cứ mở miệng là kêu cháu là hoàng hậu này, hoàng hậu nọ… có mình cháu thì không sao, nhưng nếu để người khác nghe thấy, không khéo lại rước vạ vào thân.”

Lão vuốt râu, bật cười: “Lão đã sống tới từng tuổi này, chẳng lẽ lại sợ chết hay sao? Những điều lão nói, chắc chắn sẽ thành sự thật.”

Lê Diệu An tâm tình xáo động. Đương kim hoàng thượng vốn dĩ không có con, mấy người con trai của Thành Khánh hầu, Thành Quảng Hầu, Thành Chiêu hầu, Thành Hưng hầu, chọn đại một người cũng thấy là nhân tài xuất chúng, bao giờ mới tới lượt tên béo – phu quân tương lai của cô. Diệu An gã cho hắn, không khéo sau này trở thành heo nái, chứ đừng nói tơ tưởng đến vịt mái cùng giống loài với phượng hoàng. Diệu An vốn dĩ không tin tưởng lời lão mù nói cho lắm. Thật ra đối với Lý Dương Hoán ngốc nghếch kia nàng cũng có chút cảm tình, phượng hoàng hay heo nái, có là vấn đề gì đâu.


Diên Hựu tự, cuối tháng giêng,

Từ sáng sớm Dương Hoán đã đứng trước cổng chùa chờ đợi. Biết rằng chuyện hôm nay không đến lớp sớm muộn gì cha cũng biết, khó tránh khỏi gia quy. Nhưng chỉ cần đưa được cây trâm cho Đào nương ấy, có bị cha phạt quỳ mấy ngày liền hay bỏ đói mấy bữa cơm, đối với Dương Hoán cũng chẳng hề hấn gì. Sương dần tan, nắng bắt đầu lên, Dương Hoán mấy lần chạy đến bóng râm tránh nóng nhưng lại sợ khi Vũ Tuyết đến cậu không nhìn thấy nên lại chạy ra đứng hiên ngang trước cổng chùa. Mỗi khi có người đi ngang nhìn thấy, cậu lại cúi mặt, cố tình lãng tránh các ánh mắt tò mò kia. Đợi mãi đến trưa, bóng dáng Đào nương chẳng thấy, chỉ có mồ hôi liên tục tuôn ra. Mồ hôi thì không sao, cùng lắm là lấy tay áo lau đi. Nhưng vấn đề khó nói kia khiến cậu không chịu nổi nữa… Đi tới đi lui một hồi, cuối cùng Dương Hoán đành bấm bụng, đi tìm một nhà xí gần đó giải tỏa tâm tư.

Bụng dạ nhẹ nhõm, Dương Hoán lại quay ra cổng chùa, tiếp tục chờ.

Bà lão bán trà gần đó trông thấy cậu như có tâm sự, lên tiếng hỏi: “Cậu bé, cậu đứng chờ ai mà lão thấy điệu bộ không yên vậy?”

Dương Hoán không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cụ ơi, khi nãy cháu đi vắng cụ có thấy một chị rất xinh đẹp vào chùa không?”

Bà lão khó hiểu nhìn cậu: “Cậu có việc gì sao?”

“Vâng, có người nhờ cháu đưa đồ cho chị ấy, nhưng cháu đợi sáng giờ vẫn không thấy người nào xinh đẹp vào đây hết.”

Bà lão nghe giải thích hợp lý mới tin tưởng trả lời: “Lúc cháu đi khỏi có một tốp người vào trong, khoảng bốn năm cô gái, tất cả đều xinh đẹp, ta không biết cô gái cháu nói có trong số đó hay không.”

Dương Hoán nghe bà lão nói, tâm trạng tươi tỉnh lên hẳn. Cậu ríu rít cảm ơn rồi chạy thẳng vào chùa. Diên Hựu tự không tính là rộng, nhưng để tìm một người cũng không hẳn là dễ. Cậu chạy khắp nơi tìm người, tay kiên quyết ôm bụng sợ cây trâm bị rớt. Chạy mấy vòng cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ Vũ Tuyết đang cùng một vài người khác đang quỳ trong thượng điện. Dương Hoán im lặng đứng ngoài cổng, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Vũ Tuyết vái lạy xong, vô tình phát hiện ra cậu.

Vũ Tuyết trông thấy cậu, miệng nở nụ cười, quyến rũ đến chết người: “Nhóc con, tình cờ quá. Cậu theo mẹ đến đây lễ chùa à?”

Muốn gặp Đào nương là thế, nhưng khi gặp thật sự, Dương Hoán lại không thể mở miệng nói điều gì. Đào nương hôm nay mặc xiêm y trắng, tóc búi đơn giản, trông thanh thoát như một nàng tiên hạ phàm, thật khác xa dáng vẻ lẳng lơ như lần đầu gặp gỡ. Trống ngực Dương Hoán đập thình thịch, trái tim cậu nhóc muốn nhảy ra ngoài khi Vũ Tuyết ngày một đến gần.

Dương Hoán cho tay vào thắt lưng, chạm lấy cây trâm hoa mai suốt cả tháng nay luôn yên vị trong người.

“Tôi… tôi có…”

Lời chưa nói ra đã bị một âm thanh sau lưng xen vào. Tên nô bộc trong nhà điệu bộ hớt hãi, chạy đến chỗ Dương Hoán: “Cậu chủ cuối cùng cũng tìm được cậu. Mau về nhà thôi, ở nhà có việc gấp lắm.”

“Nhưng ta có việc chưa giải quyết.” Dương Hoán yếu đuối lên tiếng.

“Tổ tông ơi có chuyện gì tính sau đi, chuyện này quan trọng hơn. Mau theo tôi về.”

Nói rồi không đợi Dương Hoán đồng ý, tên đó bế xốc cậu lên chạy ra hướng cổng. Nơi đó có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, chủ nhân vừa lên đã nhanh chóng rời đi. Mấy đào nương khác trông thấy cậu bé, lên tiếng hỏi Vũ Tuyết: “Nhóc con đó là ai vậy?”

Vũ Tuyết thản nhiên trả lời: “Bên phủ Sùng Hiền hầu, chẳng biết tự dưng đến đây làm gì?”

Một đào nương bàn luận: “Nhìn thái độ ấy cũng đủ biết đến tìm Vũ Tuyết cô rồi.”

“Quả không hổ danh đệ nhất kỹ nữ kinh thành, ngay cả thằng nhóc hỷ mũi chưa sạch cũng sản sinh dục tâm.”

Vũ Tuyết đem những lời trêu ghẹo ấy như gió thoảng qua tai, tiếp tục lạy Phật. Việc cậu nhóc kia có thật sự đến đây vì nàng hay không, nàng vốn chẳng quan tâm. Điều duy nhất khiến nàng buồn phiền lúc này chính là cả tháng nay công tử vẫn chưa quay lại thăm nàng.

Gió xuân trong lành, nhưng tuổi xuân của con gái, liệu có thể giữ được bao lâu?


----------
(*) Năm 1026, niên hiệu vua Lý Nhân Tông.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét