Chương 19: Không lượng sức
Tôi mở cửa, cẩn trọng
bước vào phòng. Bảo Trân nằm trên giường, nét mặt xanh xao. Ánh sáng chiếu vào
khiến cô ấy phản xạ đưa tay lên che mắt. Tôi nhìn những cử động yếu ớt của Bảo
Trân, trong lòng có một dự cảm không yên ổn. Cát ngồi nơi giường, biết tôi vào
anh cũng chẳng buồn quay ra nhìn lấy một lần. Tôi nhớ những lúc tôi bị bệnh,
cũng chưa lần nào anh ghé đến hỏi tôi lấy một câu, chứ đừng nói túc trực ở
giường như thế này. Tôi bắt đầu mông lung, không hiểu những gì mình trải qua từ
trước đến giờ, thực chất là gì?!
Tôi tiến đến cạnh
giường Bảo Trân, đưa mắt nhìn cô ta một lượt rồi hỏi: “Chị bị gì vậy?”
“Dạ thưa mợ em không
sao hết. Chỉ là trưa nắng nóng qua nên ngất thôi.” Bảo Trân cố gắng ngồi dậy,
nhưng có vẻ cô ấy yếu đến mức không đủ sức để làm việc đó. Cát thấy thế, lại đỡ
cô nằm xuống, lạnh lùng nói với tôi: “Rốt cuộc Bảo Trân đã làm gì cô, sao cô
lại hành xử như thế?”
Anh nói chuyện không
đầu không đuôi, tôi nghe mà chẳng hiểu nổi ý anh là gì. Bảo Trân vì nắng nóng
ngất xỉu, anh lại cho người cấp tốc đến nhà Nhược Lan để gọi tôi về, chuyện đó
đã không liên quan thì thôi, đằng này còn hỏi về cách hành xử của tôi. Chẳng lẽ
ý của anh là tôi phải chờ ở nhà để xem lúc nào chị ấy ngất mà chăm nôm thang
thuốc hay sao. Tuy vậy tôi vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh, tiến lại gần anh hơn,
hỏi rõ ràng: “Ý anh nói em vẫn chưa hiểu. Em đã làm gì sai?”
Cát đến lúc này mới
đứng dậy, đối diện với tôi, nói từng câu từng chữ thật rõ ràng: “Tôi biết từ
lúc tôi mang cô ấy về đây cô đã không vừa mắt. Nhưng tôi không nghĩ cô mang
hiềm khích lớn như vậy nên để cô phân phó công việc cho cô ấy, nào ngờ cô lại
bắt ép cô ấy làm quá nhiều việc. Lúc nãy thầy lang có nói là do cô ấy lao động
quá độ, suy nhược cơ thể. Cô nói xem, rốt cuộc cô ấy gây ra lỗi lầm gì với cô?”
Tôi nghe Cát nói mà
lùng bùng lỗ tai. Cái gì mà lao động quá độ chứ, việc trong nhà quay đi quẩn
lại chẳng có bao nhiêu. Trước kia không có cô ta cũng chẳng ai kêu than tiếng
nào, vậy mà bây giờ thêm một người lại thành ra lao động quá sức. Tôi không tin
Bảo Trân chỉ đơn giản là làm việc nhiều nên suy nhược, biết đâu trong người còn
mang thêm bệnh gì đó nhưng thầy lang chưa bắt được. Tôi lại gần, lên tiếng hỏi
cô ấy: “Sao có thể làm việc quá sức được? Chị có điều gì khó nói hay không?”
Bảo Trân nhìn tôi,
giọt lệ như sắp trào ra khỏi khóe mắt: “Dạ không đâu mợ, chỉ là do thể trạng em
không tốt nên mới thành ra như vầy. Làm cậu và mợ lo lắng một phen, em thật áy
náy.”
Cát định nói gì đó
nhưng thấy Bảo Trân sắc diện nhợt nhạt nên lại thôi. Chúng tôi ra ngoài để cô
ấy tiện nghỉ ngơi. Vừa rời khỏi phòng một đoạn chưa xa lắm, tôi nhớ đến Xuân
Mai nên liền hỏi: “Tại sao anh lại bắt Xuân Mai quỳ ở sân?”
“Chủ làm sai thì tớ bị
phạt. Tôi tin tưởng cô và cô ấy nên giao Bảo Trân cho hai người chăm sóc. Vậy
mà cô lại hành xử với người ta như vậy. Cô dù gì cũng mang danh nghĩa mợ ba,
chẳng lẽ tôi bắt cô quỳ. Đã vậy thì Xuân Mai sẽ chịu phạt thay cô. Bảo Trân
chưa khỏe lại, cô ấy không được rời khỏi.”
Cát nói ra, đơn giản
như con nít ăn một cây kẹo. Tôi lại nghe những lời ấy không lọt tai được chút
nào. Rõ ràng chuyện chẳng liên quan gì đến chúng tôi, anh ta lại đem Xuân Mai
ra trách phạt và để dằn mặt tôi. Tôi không buồn đôi co với anh, lạnh lùng lên
tiếng: “Xuân Mai liên quan gì đến việc này. Nếu anh không muốn người của anh
cực khổ quá thì đừng để cô ta làm người hầu nữa, cứ trực tiếp đem cô ấy trở
thành thiếp, có phải thuận tiện hơn không?”
Cát nghe tôi nói lập
tức đứng lại. Tôi không để ý, chút nữa đã đâm sầm vào người anh. Tôi ngẩng mặt
lên nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Cát trừng mặt nhìn tôi
đầy bất mãn: “Cô lặp lại một lần nữa xem.”
Tôi đứng thẳng lưng,
nói lại một lần nữa bằng một giọng dõng dạc: “Tôi sợ gì mà không dám nói. Anh
có giỏi thì đem cô ấy trở thành thiếp. Đừng có ở đây là giở trò hoạnh họe người
khác. Ngày anh lập thiếp, nếu tôi có nửa lời kêu than, tôi tuyệt không phải
Trần Chân!”
Nói rồi tôi mặc kệ sắc
mặc trắng bệch của Cát, chạy ra chỗ Xuân Mai đang quỳ mà kéo chị ấy đứng lên.
Nắng trưa gay gắt, cả người Xuân Mai nhễ nhại mồ hôi, đầu nóng như lửa đốt:
“Chị đứng dậy đi. Không việc gì phải quỳ nữa.”
Xuân Mai ngẩng mặt
nhìn tôi, trong mắt như vẫn không tin được những gì tôi vừa nói: “Mợ ba, em đã
kêu mợ cố gắng nhẫn nhịn rồi.”
Tôi dìu Xuân Mai đứng
lên. Do quỳ quá lâu nên chân chị có vẻ bị tê, dù chị đã cố gắng lắm nhưng tôi
vẫn thấy cánh tay tôi – nơi chị bám lấy có một sức nặng đè xuống. Tôi thương
xót nhìn Xuân Mai, mắt hoe đỏ: “Cực cho chị rồi!”
Xuân Mai sau đó bị
bệnh hết hai ngày. Dù chị nói chị vẫn ổn nhưng tôi không cho chị làm gì cả.
Người nằm trong phòng kia chỉ ngất thôi cũng nằm dưỡng đến mấy ngày, Xuân Mai
quỳ dưới nắng một lúc lâu như thế sinh bệnh, không lí nào lại phải nai lưng ra
hầu hạ kẻ khác.
Tôi còn tưởng Bảo Trân
cả đời sẽ ở luôn trong căn phòng phía tây, không ngờ được năm hôm, cô ấy cũng
lọ mọ đi ra ngoài. Tôi đang ngồi may vá ở sân, thấy dáng cô ấy đi ngang, tôi
liền cho Xuân Mai gọi cô ấy lại.
Bảo Trân tiến đến
trước mặt tôi, vẫn hành lễ cúi chào nhưng tôi nhận thấy trong mắt cô ấy không
có vẻ kính trọng hay sợ sệt như trước đây đã từng. Tôi mỉm cười hỏi: “Sức khỏe
của chị thế nào rồi?”
Bảo Trân đứng không xa
tôi, thanh âm nói chuyện không to nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng: “Nhờ có cậu Cát
chăm sóc nên hôm nay đã tốt rồi, thưa mợ.”
Tôi đặt đống đồ đang
may xuống, lật bài ngửa với cô ta: “Chị nói thật đi, hôm trước đọc trộm thư của
Cát rồi vu oan cho tôi cũng là chị. Lần này giả vờ ngất cũng là chị. Chị đang
có âm mưu gì?”
Bảo Trân vẫn không
thay đổi sắc mặt, mỉm cười với tôi: “Hôm trước em không vu oan cho mợ, chính em
cũng đã nhận là mình làm rồi nhưng cậu Cát không chịu tin. Hôm nay chuyện em
ngất xỉu cũng là thật. Mợ nghĩ nếu chỉ giả vờ thì có thể qua mặt được cậu Cát
sao?”
“Chị tính kế nhiều như
vậy, cùng lắm là muốn trở thành thiếp của Cát thôi đúng không?”
Bảo Trân làm ra vẻ mặt
sợ sệt, xua tay liên tục trước mặt tôi: “Thưa mợ em nào có suy nghĩ đó.”
“Chứ thật ra cô muốn
gì?” Tôi bực tức hỏi.
Bảo Trân ra hiệu cho
tôi lại gần, thì thầm: “Tôi muốn thay vị trí của cô, trở thành vợ của Cát.”
Cô ta nói ra câu ấy,
lưu loát trôi chảy, cứ như đó là việc đã định sẵn rồi. Tôi nâng cằm cô ấy lên,
bĩu môi: “Dựa vào chút nhan sắc này của cô? Cô quá tự tin rồi. Người Cát yêu,
xinh đẹp và phẩm chất hơn cô bội phần.”
Bảo Trân vẫn giữ thái
độ bình tĩnh, khẽ khàng nói với tôi: “Nếu cậu Cát vì nhan sắc, thì cô cũng
không tồn tại trong nhà này lâu như thế. Cô làm vợ, gần ba năm rồi vẫn chưa
sinh được con, thậm chí tôi còn biết Cát chưa từng qua đêm với cô. Cô biết điều
thì tự rút lui đi, đừng để đến lúc Cát phát hiện ra cô có gian tình, lúc đó
chút danh tiếng cô cũng không tài nào giữ nổi.”
Tôi nắm lấy cổ tay Bảo
Trân, giận dữ quát lớn: “Hỗn láo. Cô biết cô vừa nói gì không?”
Bảo Trân cúi đầu,
thanh âm vẫn đều đều: “Như cô đã từng nói với Cát, muốn người khác không biết,
trừ khi mình đừng làm. Cô đã có gan yêu đương vụng trộm, sao lại không có gan
nhận lỗi về mình.”
Tôi không biết Bảo
Trân rốt cuộc đã biết được chuyện gì mà dám huênh hoang với tôi như vậy. Việc
tôi để Nhật Trung vào lòng, đến cả Nhược Lan tôi cũng không dám nói thì làm sao
cô ta có thể biết được. Cô ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, cặp mắt mở to như khiêu
khích. Tôi giận dữ giơ tay lên, định bụng cho cô ta một bạt tay, dạy cho ả một
bài học nhớ đời. Nhưng tôi chưa kịp hạ tay xuống, một bàn tay khác đã nắm lấy
tay tôi, lực đủ lớn khiến tôi cảm thấy đau buốt.
“Cô lại định giở trò
gì đây? Cô ấy mới khỏe lại, cô lại muốn sinh sự hay sao?”
Hết lần này đến lần
khác Cát đều có mặt đúng lúc tôi và cô ta đối đầu nhau. Đến giờ tôi mới nhận
ra, tất cả ả đã có chuẩn bị từ trước. Những lời khi nãy ả nói, cốt để nhầm
khích tướng chứ thực chất ả không biết được chuyện gì. Phen này, Bảo Trân,
chẳng khác nào mèo mù vớ được cá rán. Nếu trong lòng tôi hoàn toàn thanh sạch,
làm sao có thể dễ dàng tức giận lên như thế. Tôi đúng là quá non nớt rồi!
Cát vẫn nhìn chầm chầm
tôi như chờ đợi câu trả lời. Bảo Trân được dịp đắc thắng, khóe môi khẽ cười
hướng về phía tôi. Trong tình cảnh này tôi không thể làm căng lên, nên đành hạ
giọng: “Em đau, anh bỏ tay em ra đi rồi từ từ nói.”
Cát thấy tôi có vẻ
khuất phục nên từ từ bỏ tay tôi ra. Tay anh vừa buông, tôi dùng hết sức lực
bình sinh của mình, giáng hẳn cho Bảo Trân một đòn. Sự việc diễn ra khá nhanh,
đến mức không ai ngờ được tôi lại làm như vậy. Cát nhìn tôi trân trối, còn tôi
bật cười khi thấy máu từ khóe miệng Bảo Trân chảy ra. Chẳng lâu sau ả còn phun
ra một cái răng. Tôi đó giờ chưa bao giờ nghĩ mình có ngày sẽ đánh người, đã
vậy còn đánh với một lực như thế. Tôi vô cùng hả dạ!
Cát nắm tay lại thành
hình cú đấm. Tôi biết anh sắp sửa đánh tôi. Tôi chẳng buồn né tránh, ngẩng mặt
lên đón nhận mọi thứ đến với mình.
Tay Cát chưa kịp chạm
vào người tôi, Xuân Mai đã đẩy tôi sang một bên. Tôi mất đà ngã xuống, cú đấm
của Cát chạm vào khoảng không, hụt hẫng.
Xuân Mai nhanh chóng
chạy lại đỡ tôi lên, rồi vội vàng quỳ xuống trước mặt Cát: “Cậu ba, đây là
người cậu dùng kiệu hoa rước về, là người đã ở bên cạnh cậu suốt hai năm nay.
Bây giờ vì một kẻ không quen biết từ bên ngoài, cậu lại nhẫn tâm đánh mợ ba hay
sao?”
Xuân Mai nói rõ ràng
rành mạch. Tôi đứng ở kế bên cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ có Bảo
Trân là ôm mặt khóc hu hu, cứ như một tên hề diễn trò nơi đoàn kịch.
“Thưa cậu, số em hẩm
hiu, em xin nhận. Chỉ mong cậu đừng vì những chuyện này mà trách cứ mợ ba. Chắc
do mợ ba có sự hiểu lầm giữa em và cậu nên mới nảy sinh nông nổi này. Cậu hãy
nghĩ, tất cả chỉ vì mợ ba quá yêu cậu mà thôi.”
Lời Bảo Trân nói lúc
này tôi đã nghe không lọt tai được tiếng nào. Đã vậy cô ấy còn chạy lại chỗ tôi
đứng, quỳ mọp xuống, một tay bưng mặt, một tay nắm lấy tay áo tôi: “Mợ ba, thật
sự cậu ba chỉ thương tình em số phận khắc khổ chứ không có tư tình gì hết. Mợ
đừng trách lầm cậu ba. Nếu em không vừa mắt mợ, em xin được rời khỏi đây. Em sẽ
quay về phòng thu xếp hành lí…”
Cát thương hoa tiếc
ngọc, tiến đến đỡ lấy Bảo Trân: “Tôi có cho cô đi à? Cô là do tôi đem về, không
ai có quyền đuổi cô đi, đến cả cô ta cũng không được phép.”
Cát nhấn mạnh từng chữ
như cố ý cho tôi nghe. Xong anh đưa tay ngoắc lấy Tiểu Mẫn: “Đưa cô Trân về
phòng. Kêu thằng Mười chạy đi tìm thầy thuốc cho cô ấy.”
Tiểu Mẫn e dè nhìn tôi
nhưng lại bị uy thế của Cát đe dọa nên vội vã đỡ lấy Bảo Trân đi về phòng.
Đợi bọn họ vừa khuất,
anh ta tiến lại gần tôi. Tôi theo phản xạ lùi người lại, suýt chút nữa đã té
ngửa ra sau, may mà vẫn giữ được thăng bằng. Khi nãy tôi rất anh dũng, tự nghĩ
dù anh có đánh thì cùng lắm tôi chỉ bị đau thôi. Nhưng bây giờ nếu anh ra tay
thật, tôi cảm thấy rất sợ. Tôi đứng lại, cảnh giác nhìn anh: “Sao, anh lại định
đánh tôi à. Có giỏi thì anh giết tôi luôn đi.”
“Đánh cô?” Cát nói:
“Đánh cô chỉ làm bẩn tay tôi. Hạng đàn bà như cô, không xứng đáng để tôi phải
ra tay. Một mặt thì nói không có ý kiến nếu tôi lập thiếp. Một mặt thì giở trò
với Bảo Trân. Trước đây tôi niệm tình cô còn nhỏ nên chẳng suy nghĩ nhiều, giờ
tôi mới nhận ra bản chất thật sự của cô. Đúng thật là ghê tởm.”
Cát nói cho đã miệng
rồi bỏ đi. Tôi đem những lời anh nói quăng xuống đất, lấy chân dặm dặm lên cho
mau chóng biến mất. Xong tôi tiến lại, kéo Xuân Mai đứng lên: “Chị ngốc quá,
anh ta đang nóng nảy như vậy mà chị còn đứng ra cản ngăn. Dù gì tôi cũng là vợ
anh ta, có đánh thì cũng giữ lại mạng. Chị nhiều chuyện như vậy không khéo anh
ta giết chị thật thì làm sao đây.”
Xuân Mai đứng dậy, thở
dài nhìn tôi: “Dù sao thì mợ cũng là con nhà phú hộ, gả về đây mà cậu không yêu
thương đã thiệt thòi lắm rồi. Bây giờ đến cả một ả tiện nhân cũng dễ dàng khiến
cậu ra tay với mợ thì còn ra thể thống gì. Hay mợ viết một lá thư gửi vào Hải
Đông cho ông bà chủ đi, để ông bà thay mợ nói với cậu ba chứ không thể để mợ
chịu uất ức như vầy được.”
Tôi nghe Xuân Mai nói,
thở dài ngán ngẩm: “Chị cả sắp sinh rồi, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến chị.
Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết.”
Diễn Châu có biển, Hải
Đông cũng có biển. Nhưng khi tôi ở đấy thì trời yên biển lặng. Chẳng hiểu sao
Châu Lạng toàn núi, mà những đợt sóng ngầm cứ liên tục vỗ vào cuộc sống đơn
giản của tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét