Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

[NVK] Chương 5 – Sắc phong Thái tử


Lý Dương Hoán được đưa vào xe ngựa đã thấy Sùng Hiền hầu chờ sẵn trong ấy, gương mặt trước sau không cảm xúc, khó đoán được cha đang nghĩ gì.

Hoán trong lòng lo lắng, sợ rằng cha biết cậu bỏ học đi tìm kỹ nữ, nhất định nổi giận tơi bời. Thế nhưng cha vẫn không lên tiếng, điều đó càng khiến Hoán bất an hơn.

Cuối cùng không chịu nổi nữa, Lý Dương Hoán cúi đầu lí nhí: “Cha, con…”

Sùng Hiền hầu thở dài, bất chợt ôm lấy con trai: “Là cha không tốt!”

Đã xảy ra chuyện gì?

Xe ngựa đi mãi vẫn không tới nhà, cậu bé lo lắng nhìn qua cửa sổ, thấy đoạn đường vốn chẳng xa lạ, cũng chẳng lấy làm quen: “Cha, sao chúng ta không về nhà?”

Sùng Hiền hầu đến lúc này mới chậm rãi trả lời: “Chúng ta vào cung trước. Hoàng thượng muốn gặp con.”

Trong lòng Dương Hoán lập tức dấy lên một dự cảm không lành. Hoàng thượng đột ngột triệu kiến cậu vào cung, chuyện ắt hẳn không hề đơn giản.

Hai cha con đứng trước cửa điện Vĩnh Quang, vị công công ở đó cúi đầu hành lễ: “Khấu kiến hầu gia.”

“Bẩm với hoàng thượng ta cùng Dương Hoán đã đến.”

Vị công công tuân lệnh vào trong truyền tin. Thoáng chốc bên trong có thêm một người bước ra, Dương Hoán ngạc nhiên kêu lên: “Tâm Giao!”

Lý Tâm Giao nhún người hành lễ với Sùng Hiền hầu rồi ôn tồn truyện đạt lại ý chỉ của hoàng thượng: “Hoàng thượng chỉ muốn gặp anh Dương Hoán, hầu gia hãy quay về, đợi thánh chỉ tiếp theo từ người.”

Sùng Hiền hầu nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Ta biết rồi. Hy vọng cháu chăm sóc tốt cho Dương Hoán.”

“Hầu gia yên tâm, nhất định Tâm Giao sẽ làm tròn trọng trách của mình.”

Sùng Hiền hầu nhìn gương mặt con trẻ còn ngơ ngác không khỏi chạnh lòng. Ông đặt tay lên vai con, lời lẽ kiên định: “Cha mẹ tin tưởng ở con!”

Tự dưng, Dương Hoán có cảm giác, lần xa cách này sẽ diễn ra rất lâu… đôi vai cậu đột ngột run lên.

Lý Tâm Giao nắm lấy tay Dương Hoán, mỉm cười dịu dàng: “Đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi!”

Lý Dương Hoán từ tốn bước theo Tâm Giao, cánh cửa điện Vĩnh Quang từ từ khép lại. Đoạn đường chẳng xa nhưng mấy lần tay cậu run lên. Những lúc ấy, Tâm Giao lại càng siết lấy tay cậu chặt hơn.

Vua ngồi trên long sàn, bên dưới là bốn người đang quỳ. Dương Hoán nhanh chóng nhận ra ba trong số đó chính là Nội vũ vệ Lê Bá Ngọc, tướng quân Dương Anh Nghi và thượng thư Mạc Hiển Tích còn một người trong số đó, lớn hơn Dương Hoán vài tuổi, chẳng ai xa lạ, chính là cậu ruột của Hoán – Đỗ Anh Vũ.

Lý Dương Hoán vội vã tiến đến, quỳ xuống trước mặt vua: “Thần tử khấu kiến hoàng thượng.”

Tuy sắc diện có hơi xanh xao nhưng vua vẫn mỉm cười: “Cháu ngoan, đến đây với ta.”

Lý Dương Hoán tiến đến, ngồi cạnh vua, trong lòng thấp thỏm không yên.

Tâm Giao dâng lên một tách trà nhưng vua không uống, ôn tồn tuyên bố với mọi người: “Dạo gần đây trẫm thấy trong người không ổn, biết rằng dương thọ không còn được bao lâu. Trong số con trai của các vương hầu, trẫm thấy Dương Hoán thông minh thành thật, trung nghiêm kính cẩn, có thể thay thế trẫm lên ngôi Hoàng đế.”

Lời vừa dứt, các vị đại nhân quỳ bên dưới đã vội vã dập đầu: “Hoàng thượng phước như long hải, thọ trăm tuổi cũng còn ít.”

Vua khoát tay, nói tiếp: “Phàm sinh vật trên cõi đời này có thứ gì không chết. Chết là số lớn của trời đất, lẽ đương nhiên của mọi vật, tự huyễn hoặc mình có ích gì. Hiện nay trẫm chỉ hy vọng trong thời gian trẫm còn ở dương gian, các khanh có thể hỗ trợ Thái tử, tôi luyện thành người tài, để khi trẫm băng hà, tuyệt nhiên có thể gánh trên vai giang sơn xã tắc.”

Mọi người bắt đầu bật khóc, chỉ có Nội vũ vệ Lê Bá Ngọc là bất mãn lên tiếng: “Hoàng thượng có mệnh hệ gì thần nguyện chết theo người.”

Vua nghe tôi nói lộ rõ vẻ không hài lòng: “Trẫm nói khanh Bá Ngọc à, trên đầu khanh tóc đã chuyển màu, sao vẫn còn xốc nổi. Chớ cãi ý ta, nên dồn sức phò trợ ấu chúa, chớ làm sai mệnh, trẫm dù nhắm mắt cũng không di hận.”

Xong, vua quay sang Lý Dương Hoán, ân cần hỏi: “Còn cháu, cháu có ý kiến gì không?”

Lý Dương Hoán nãy giờ nghe vua nói đã hiểu rõ ngọn ngành. Nhưng ngôi vị hoàng đế thật sự quá lớn, người ngồi trên ngai vàng nhất định phải có tư chất trên vạn người. Trong số cháu gọi vua là bác, chỉ có Hoán là nhỏ tuổi nhất, tài năng cũng chẳng so sánh được với những anh kia, cớ gì người lại chọn cậu. Lý Dương Hoán lo sợ quỳ xuống: “Bẩm hoàng thượng, cháu tuổi còn thơ lại tài hèn sức mọn, chỉ e sẽ phụ công sức của người.”

“Ta bảy tuổi đã lên ngôi vua, cháu năm nay cũng đã lên mười. So với ta, ai nhỏ hơn?”

“Hoàng thượng là người trên vạn người, cháu có phấn đấu mấy mươi năm nữa cũng chưa chắc so sánh được với người.”

Vua nghe Dương Hoán nói cảm thấy không vui, tức ngực ho lên mấy tiếng. Tâm Giao đỡ lấy người, dùng khăn che miệng lại, cố tình không để ai phát hiện vết máu đọng trên khăn. Giờ đây, mỗi tiêng ho của vua cũng đủ khiến các vị đại thần bên dưới ão não, chỉ sợ mệnh trời khó cưỡng được lâu.

Tâm Giao âm thầm lùi lại phía sau, vua nói tiếp: “Những vị đại thần nơi đây đều là thân cận của trẫm từ trước đến giờ. Họ sẽ dạy cho cháu như thế nào là vị vua tốt. Ta hỏi lại lần nữa, cháu có nguyện ý nhận mệnh hay không?”

Dương Hoán nhìn vua, rồi lại nhìn sang các vị đại thần đang run rẩy bên dưới. Giờ đây, cậu có thể lựa chọn đáp án “Không” để tâu lên với vua hay sao? Thực tâm Dương Hoán không mưu cầu ngôi vị kia, nhưng nếu vua đã chỉ định, Hoán làm sao có thể trái lệnh.

Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung!

Lý Dương Hoán cúi đầu, kêu lên thật to: “Cảm tạ thánh ân của hoàng thượng.”

Nghe đến đây, vua mới có thể nhẹ nhõm cười: “Tốt lắm! Kể từ hôm nay cháu sẽ ở Đông Cung, nếu không có chuyện gì cấp bách, tuyệt đối không được rời khỏi nơi đó. Thượng thư Mạc Hiển Tích sẽ đảm đương việc dạy cháu kinh thư, tấu sớ; Nội vũ vệ Lê Bá Ngọc và tướng quân Dương Anh Nghi sẽ giúp cháu rèn luyện cơ thể, binh pháp nơi chiến trường; Thượng lâm tử đệ Đỗ Anh Vũ sẽ là thuộc hạ thân cận, hỗ trợ cháu tất cả thứ khác.”

Người quỳ bên dưới nghe đến tên mình, nắm rõ trọng trách, dập đầu tuân lệnh.

Vua ra hiệu cho Tâm Giao đến gần, giọng nói có vẻ dịu dàng hơn: “Còn Tâm Giao, kể từ lúc con được sắc phong Thái tử, Tâm Giao sẽ trở thành Thái tử phi. Khi con nhận ngôi vua, nhất định phải lập Tâm Giao làm hoàng hậu, có rõ chưa?”

Lý Dương Hoán ngạc nhiên nhìn vua, không nghĩ mình lại có vợ khi mới lên mười. Cảm giác này, còn lạ lẫm hơn khi vua đề nghị sắc phong Thái tử!

Lý Tâm Giao vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, không bĩu lộ chút cảm xúc nào.

Thái giám tiến vào đưa Dương Hoán đi đến Đông cung. Những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi điện Vĩnh Quang để vua nghỉ ngơi. Không gian lại trở nên yên ắng. Tâm Giao đỡ vua nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho người rồi định bụng lui ra.

Vua bất giác nắm tay bé con lại.

“Hoàng thượng, người còn điều gì phân phó sao?”

“Tâm Giao à, con không trách trẫm tự ý quyết định cuộc đời con sao?”

“Hoàng thượng muốn tốt cho con, con việc gì phải trách người.”

“Ừm, lâu nay không có thời gian nghe con hát, hôm nay con hát cho trẫm nghe đi.”

Tâm Giao nhẹ nhàng gật đầu rồi hớp nhẹ miếng nước, giọng lãnh lót vang lên…

Con công nó đổ cây vông
Nó đi tìm bạn
Nó xuống ruộng cạn
Ruộng cạn chân đau
Nó xuống ruộng sâu
Ruộng sâu lầy lội
Nó bay lên núi
Lên núi nắng hồng
Nó xà xuống sông
Xuống sông lắm nước
Công ngồi công ước
Được gặp bạn hiền
Tha hồ công bay
Tha hồ công múa .

Bài đồng dao vừa kết thúc cũng là lúc vua đã ngủ say. Lý Tâm Giao cẩn thận cho tay vua vào trong chăn để người không bị lạnh rồi nhẹ nhàng rời khỏi điện Vĩnh Quang. Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc trên mặt cô bé hiện rõ lo âu mà đáng lí ra một cô bé tám tuổi không nên có.

Ngày mồng chín tháng ba năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ bảy, chiếu chỉ sắc phong Thái tử thông cáo toàn thiên hạ(*). Gia đình Sùng Hiền hầu từ lúc đưa Dương Hoán vào cung cuối tháng giêng, chưa một lần được gặp lại con trai.

Ngày mười bốn tháng ba cùng năm, Lý Tâm Giao trở thành Thái tử phi, trực tiếp chuyển vào Đông cung sống cùng Thái tử.



Đào Hoa viện,

Tin tức hoàng thượng sắc phong thái tử lan ra cả nước, giảm thuế ba năm khiến ai nấy đều vui mừng. Những vị thương gia lắm tiền của lại càng được dịp hào phóng hơn với các Đào nương. Vũ Tuyết không quan tâm thế sự bên ngoài, bởi những thứ ấy vốn chẳng liên quan đến cuộc đời nàng. Mỗi ngày trôi qua nàng từ chối tiếp khách, chuyên tâm ngồi trong phòng chờ đợi hình bóng của một người. Nhìn dáng vẻ nàng u uất khiến má Tú cũng không khỏi chạnh lòng.

“Má nói con nghe nè cục vàng, đành rằng công tử đã bỏ tiền bao con, nhưng nếu vì thế mà con từ chối tiếp khách, cứ ngồi ũ dột trong phòng này, mai đây khi hắn không trả tiền nữa, nhan sắc con héo mòn thì liệu làm sao tồn tại được đây?”

Vũ Tuyết vắt chéo chân, thản nhiên cắn hạt dưa: “Bỏ thì con tìm một chỗ vắng vẻ, cất nhà, trồng rau, nuôi gà… có gì mà má phải lo lắng?”

“Tuyết à, má thương con nhất nên mới nói thật tâm, nếu hắn ta thương con sao không chuộc luôn con về nhà làm vợ hay làm thiếp đi. Chẳng có tên đàn ông nào lại cam tâm để người yêu mình lưu lạc hồng trần như vầy cả. Ta xem hắn chỉ là thấy con còn xinh đẹp thì còn nâng niu, đợi hai ba năm nữa khi hoa tàn nhụy héo, lại ngoảnh mặt bỏ đi lúc nào không hay.”

Vũ Tuyết phủi phủi tay phản đối: “Ầy, chàng có nỗi khổ mà. Đợi đến khi rước được nhất định sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng rước con về nhà thôi.”

Má Tú dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu Vũ Tuyết: “Khổ, là con khổ thì có. Hắn có nỗi khổ gì mà ngay đến mặt mũi cũng không dám cho con thấy. Má thấy hắn chắc chắn là phường phi quân tử, sau này xảy ra chuyện nhất định biến mất không tăm tích, còn con dài cổ ra mà đuổi hình bắt bóng.”

Vũ Tuyết hớp một ngụm trà, thong dong trả lời: “Má nói hay như vậy sao má không bỏ tiền ra chuộc con, cho con tự do đi? Đừng có mở miệng là nói thương con nhất.”

Má Tú bị Vũ Tuyết làm cho tức giận, quạt quạt cả chục cái cũng chưa hạ được chút hỏa nào. Bà ta lầm bầm vài câu nữa rồi cũng bỏ khỏi phòng khiến Vũ Tuyết không khỏi bật cười.

Chốn thanh lâu này, làm gì có thể nói đến chữ “Tình”.

Dẫu biết vậy nhưng nàng vẫn ngốc nghếch, một lòng tin tưởng chàng ta.

Vũ Tuyết đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng mở toang. Nàng giật mình nhìn ra, thấy dáng vẻ kia không phải công tử mà chỉ là một gã say lạc lối nên lập tức đanh giọng lại.

“Ta hôm nay không tiếp khách, đại gia đi nhầm phòng rồi.”

Tên kia say đến mức giọng nói cũng lè nhè: “Nhầm? Cô bảo ta nhầm? Đây chẳng phải là phòng đệ nhất kỹ nữ kinh thành hay sao? Tiền ta không thiếu, cô mau đến đây cho ta thấy thế nào là đệ nhất kỹ nữ đi.”

Dạng khách này Vũ Tuyết gặp qua không ít. Đối với bọn họ, tuyệt đối phải thật mềm mỏng, không được gây thêm căng thẳng. Vũ Tuyết chạy lại, vuốt vuốt ngực hắn ta: “Ấy, ai lại đồn đại kỳ lạ quá. Vũ Tuyết ta so với mấy Đào nương nơi đây kém xa mấy bậc. Hay ta đưa ngài đi tìm Thúy Liễu, đảm bảo kỹ nghệ cô ấy sẽ khiến ngài điêu đứng suốt mấy ngày.”

Tên đó chụp lấy cổ tay nàng, lên tiếng: “Ta không cần Thúy Liễu hay Phù Dung gì cả. Ta chỉ muốn xem hương vị của cô như thế nào. Đồ kỹ nữ mà còn bày đặt thanh cao.”

Nói rồi tên ấy hung hăng xé toạc áo ngoài của Vũ Tuyết. Nàng hoảng hốt phản kháng nhưng sức lực không thể nào địch lại tên đàn ông vũ phu kia. Hắn đè nàng ra giường, định bụng lột luôn chiếc yếm trước ngực. Vũ Tuyết đang suy nghĩ cách để một đòn tấn công vào hạ bộ của hắn để vĩnh viễn không còn tơ tưởng đến đàn bà được nữa thì một bàn tay khác đã túm lấy cổ tên kia, quăng mạnh xuống đất.

Vũ Tuyết nhìn người ấy, thảng thốt kêu lên: “Công tử!”



----------

(*) Theo lịch sử, năm 1018, Lý Dương Hoán mới lên hai tuổi nhưng tư chất thông minh, vua Lý Nhân Tông hết mực yêu quý nên sắc phong Thái tử. Trong truyện Doll sửa một tí cho gay cấn hơn thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét