Bài đăng nổi bật

Lời ngỏ - Reup liên hệ septvn@gmail.com

Xin chào, Chào mừng bạn đã bước vào thế giới nhỏ của Doll. Hy vọng bạn sẽ có những phút giây vui vẻ. Và trước khi rời khỏi, hy vọng bạn có t...

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

[NVK] Chương 3 – Trâm hoa mai




Dương Hoán nhìn sang người vừa giúp đỡ mình. Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là một đôi mắt to tròn, xanh biếc như nước hồ thu nằm chỉnh tề dưới đôi mày lá liễu.

“Anh có sao không?”

Giọng nói êm ả vang lên khiến Dương Hoán ngẩn ngơ đến quên cả cơn đau. Cậu bé từng đòi cha sinh thêm em gái, đây chính xác là hình mẫu em gái mà Hoán nhà ta suy nghĩ đến từ trước tới giờ.

Hoán đưa tay lên gãy gãy đầu, phì cười: “Anh không sao. Em là ai?”

Cô bé kia thu bàn tay mình về, tránh tiếp xúc với Dương Hoán, nhỏ nhẹ đáp: “Em họ Lý, tên Tâm Giao, gia phụ là Điện Tiền chỉ huy sứ Lý Sơn.”

Dương Hoán gật gù hỏi tiếp: “Khi nãy ở đại sảnh anh có gặp qua Lý đại nhân, nhưng không thấy em?”

“Vâng, em không đến đây cùng cha, em đến đây cùng hoàng thượng.”

Tâm Giao vừa dứt lời, sau lưng đã có bóng người đi tới. Dương Hoán giật mình quỳ xuống hành lễ: “Dương Hoán khấu kiến hoàng thượng.”

Vua hài lòng đi đến đỡ Dương hoán đứng dậy, trách yêu: “Bác đã nói rồi, khi không ở trong cung thì không cần kêu hoàng thượng đâu. Chúng ta đều là người trong nhà.”

Dương Hoán nhanh chóng sà vào lòng vua, khoái chí mỉm cười: “Bác đến trễ thế?”

“Đến sớm sẽ gặp rất nhiều kẻ ta không muốn gặp. Bình thường ta đã thấy họ tại điện Thiên Khánh, nhàm chán vô vị lắm rồi. Hôm nay đến cả ra ngoài cũng phải đối mặt, cháu nói xem không phải ta rất thê thảm sao?”

Dương Hoán nghe vua giải thích cũng chạnh lòng: “Bác làm vua rất mệt mỏi ư?”

Vua gật đầu.

Hoán nói tiếp: “Vậy bác chờ cháu ba năm nữa, khi triều đình mở khoa thi, cháu sẽ đăng ký, nhất định đậu thủ khoa để phụ giúp bác.”

Vua nghe Dương Hoán đề nghị, không khỏi gật gù hài lòng, liền đưa tay lên xoa đầu cháu: “Ngoan lắm, bác nhất định chờ cháu thêm ba năm nữa.”

Lời thiên tử cũng là thánh chỉ. Thiên tử nói ba năm, nhất định ba năm sẽ có biến chuyển động trời!

Sau một lúc bác cháu quây quần bên nhau, hỏi han đủ chuyện, cuối cùng Dương Hoán cũng về phòng để vua đến gặp hầu gia. Nhìn dáng vẻ cậu bé tuy béo núc ních nhưng không kém phần nhanh nhẹn, vua cực kỳ hài lòng, bèn quay sang hỏi Lý Tâm Giao: “Con thấy thằng bé này như thế nào?”

Tâm Giao còn nhỏ tuổi nhưng gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc lắm. Cô bé âm thầm quan sát dáng vẻ của Lý Dương Hoán cho đến khi cậu bé hoàn toàn khuất dạng mới quay sang, nhỏ nhẹ tâu: “Mọi chuyện hoàng thượng ắt đã có quyết định. Tâm Giao nguyện ý nghe theo!”

Hai thân ảnh một lớn một nhỏ tiến vào đại sảnh. Hôm nay vua mặc thường phục nhưng cũng không giấu hết được vẻ uy nghi. Ngài bước đi vững chãi, nếu ai không để ý, sẽ không thể phát hiện cô bé họ Lý ở bên, thỉnh thoảng lại đưa cánh tay ra làm điểm tựa cho vua…



Đào Hoa viện, tối đêm đó…

Lúc Vũ Tuyết quay về thì tú bà đã lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi. Bình thường bà đã dễ động tâm, mỗi khi gặp chuyện thì dáng vẻ càng thêm sốt sắng. Người chưa biết thì lo lắng theo, kẻ đã quen với hình tượng này của bà, chẳng ai buồn để ý nữa. Vũ Tuyết cùng vậy, mọi sự lo âu của má Tú vốn chẳng khiến nàng để tâm.

“Cành vàng lá ngọc của tôi ơi, con nói đến phủ hầu hai canh giờ thôi, sao lại đi đến tận ba canh giờ?”

Vũ Tuyết chìa ra cho má Tú một nén bạc, nhún vai: “Hầu gia ban thưởng hậu hĩnh, chúng tôi kéo nhau đi ăn một bữa ngon. Phần dư này cho má đây.”

Má Tú nhanh nhảu cầm bạc, cắn cắn vài cái theo thói quen rồi nhét thật sâu vào bên trong yếm. Nụ cười rạng rỡ chưa kéo dài được bao lâu thì lại lập tức chuyển về trạng thái âu lo: “À, công tử đã đợi con suốt một canh giờ rồi!”

Vũ Tuyết vừa nghe nhắc đến hai từ “Công tử” ngay lập tức thái độ liền thay đổi, gương mặt còn đen hơn so với má Tú nãy giờ: “Sao đến giờ này má mới nói?”

Ngay lập tức nàng ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, chẳng buồn quan tâm dáng vẻ của mình có còn giữ được sự cao ngạo như bình thường hay không. Càng gần đến phòng, trái tìm nàng càng đập mạnh trong lồng ngực. Công tử hơn hai tháng rồi không ghé, vậy mà đúng hôm nàng nhận lời mời đến múa mừng thọ hầu gia lại đến tìm nàng. Nếu chàng ấy báo trước một tiếng, dù trăm thỏi vàng, ngàn thỏi bạc cũng chưa chắc Vũ Tuyết đã chịu rời đi.

Vũ Tuyết đứng trước cửa phòng, kéo cổ áo lại nhằm che bớt phần ngực căng phồng, sau đó phủi nhẹ vài cái để xua đi khí lạnh từ bên ngoài, nhẹ nhàng mở cửa.

Người ngồi bên trong quay lưng lại phía nàng, chung thủy yên lặng. Vũ Tuyết tiến lại gần, ôm lấy tấm lưng to lớn ấy, thì thầm vào lỗ tai người: “Chàng đợi ta sao?”

Vẫn không hề cử động, chỉ có một giọng nói trầm trầm vang lên: “Trang phục diêm dúa, thay đồ đi rồi hãy nói chuyện.”

Vũ Tuyết buông người đàn ông ấy ra, tiến về phía tủ chọn lấy một bộ xiêm y màu tím. Lần đầu tiên đối diện công tử, nàng đã khoác trên người bộ xiêm y màu tím, đó cũng là lần duy nhất công tử khen nàng xinh đẹp. Bởi thế cho đến lúc này tủ đồ của nàng đa phần đều là màu sắc ấy. Nàng đứng trước mặt công tử, từng lớp từng lớp váy yếm rời khỏi thân ngọc, ấy vậy mà chàng ấy vẫn không mảy may để tâm.

Khi mọi thứ xong xuôi, nàng ngồi xuống – đối diện với công tử - từ tốn rót trà vào chiếc tách mới phát hiện trà trong ấm đã nguội lạnh tự bao giờ.

“Anh Tế đâu rồi, sao lại không châm trà nóng cho khách. Chàng đợi ta đi kêu người thay nước nhé!”

Vũ Tuyết vừa định đứng lên đã bị một bàn tay kéo lại. Thân ngọc nằm gọn trong cánh tay vững chắc kia, ấm trà trên tay rơi xuống bàn, bã trà vung vãi. Vũ Tuyết thoáng ngạc nhiên, sau đó lại phì cười: “Chàng lại định giở trò gì đây?”

Lời vừa dứt, đôi môi anh đào đã đón lấy một bờ môi khác. Nụ hôn ngọt ngào trao nhau, kéo dài tưởng chừng vô tận. Vũ Tuyết nhắm mắt lại, một lòng tận hưởng hương vị nam nhân đang dần dần xâm nhập vào miệng nàng.

Đêm mùa đông ngoài trời lạnh giá. Trong phòng mê khí tràn ngập, nóng bừng.

Tấm lưng trần của nam nhân đỏ dần lên, mồ hôi từ trán chàng rơi xuống mặt ửng hồng của nàng. Vũ Tuyết siết chặt đôi chân lại, công tử khẽ chau mày, động tác nhanh hơn.

Đến khi thân ảnh to lớn đổ xuống người nàng, thở từng hơi mệt mỏi, Vũ Tuyết khẽ mỉm cười, dùng tay ôm chặt lấy cổ chàng.





Vũ Tuyết thức dậy, chỗ nằm bên cạnh lạnh lẽo từ bao giờ. Tâm tư nàng cũng muôn phần trống trải. Người đã đi, như chưa xuất hiện bao giờ, chỉ có gối chăn là còn lưu lại dấu vết giao hoan.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Vũ Tuyết ôn tồn hỏi: “Chuyện gì?”

Giọng đàn ông vang lên: “Tế đây, tôi vào dọn phòng.”

Vài động tác thuần thục, Vũ Tuyết mặc lại xiêm áo chỉnh tề trước khi Tế vào trong. Hắn ta đặt chậu nước ấm bên cạnh giường cho Vũ Tuyết rửa mặt rồi nhanh chóng dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn. Vũ Tuyết nhìn thau nước ít ỏi, chép miệng: “Tế à, nước ít quá, anh chuẩn bị cho tôi bồn tắm luôn đi.”

“Ừm.”

Trả lời qua loa, Tế nhanh chóng rời khỏi phòng. Vũ Tuyết không vội vã làm gì, chỉ ngồi lại bàn, thơ thẩn nhìn mình trong gương. Mỗi khi công tử tới, nàng thật sự rất vui… nhưng liệu mọi thứ kéo dài được bao lâu, khi dung nhan này tàn úa, liệu điều gì còn ở lại bên nàng?

Mùa đông lạnh lẽo cuối cùng cũng trôi qua, tiết trời vừa được dịp ấm lên thì đã đến giao thừa…


Thăng Long, đêm giao thừa,

Giao thừa là thời khắc đặc biệt, hầu hết ai nấy cũng sẽ quay quần bên gia đình, chẳng mấy ai lại đến kỹ viện tìm kỹ nữ. Bởi vậy trong ngày này, má Tú đành cho tất cả con gái trong viện đi chơi xuân.

Không quần áo lẳng lơ, không phấn son lòe loẹt, tất cả kỹ nữ khoác lên người những bộ yếm xinh đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng, chia ra từng nhóm đi chơi. Nơi nào có những nhóm Đào nương đi qua là ắt hẳn nơi đó sẽ có những trầm trồ khen ngợi. Chỉ những dịp như thế này, Đào nương mới cảm nhận được mình cũng bình thường như bao người.

Vũ Tuyết đáng lí không định đi ra ngoài, nhưng Đào nương cạnh phòng cứ qua thuyết phục. Cuối cùng nàng đành chọn một bộ váy yếm màu trắng thanh thoát, bặm chút môi son, cột hờ hững mái tóc bằng một mảnh lụa xanh rồi cùng Đào nương kia ra ngoài.

Ở mãi trong Đào Hoa viện, xém chút nữa Vũ Tuyết đã quên mất không khí bên ngoài như thế nào. Nhìn từng dòng người lũ lượt kéo qua, nàng chỉ thấy trong lòng trống rỗng. Mọi người ai cũng có gia đình để quây quần ấm áp, chỉ có nàng và những Đào nương khác tự lấy bản thân làm vui. Vũ Tuyết thở dài, định bụng quay về.

Chân đi được vài bước nàng đã bị một vật thu hút. Trên một chiếc sạp đông người ghé qua có một cây trâm hoa mai lọt vào mắt nàng. Nàng tiến lại gần, cầm cây trâm lên xem, ngã giá: “Ông chủ, cái này bao nhiêu?”

Người đàn ông cao to đáp lời: “Trâm này không bán, chỉ dùng để đổi phần thưởng nếu cô đối được câu đối treo trên đây.”

Vũ Tuyết nhìn lên theo hướng tay ông chủ chỉ - nơi treo đầy mấy tờ giấy đỏ, họa hàng trăm nét ngoằn nghòe bằng mực đen. Những thứ ấy có thể biết Vũ Tuyết, còn nàng tuyệt nhiên không biết chúng là gì.

“Tôi không muốn giải câu đối, tôi muốn mua, ông ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng lấy.” Vũ Tuyết nhấn mạnh từng chữ.

Ông chủ không hài lòng thái độ của Vũ Tuyết, bực mình nói: “Tôi đã nói không bán là không bán. Tiền của cô thì cứ đem vào tiệm kim hoàn mà mua.”

Vũ Tuyết tiếc nuối nhìn cây trâm một lần nữa rồi tức tối rời đi. Nếu như nàng được đi học hoặc có ai chỉ chữ cho nàng thì giờ đây nàng tin mấy câu đối trên kia chẳng dễ gì làm khó được nàng. Chỉ là… nàng không được đi học, đến khi muốn học cũng không thể, vì có lão sư nào tình nguyện dạy chữ cho kỹ nữ bao giờ!

Đào nương đi bên cạnh buồn bã nhìn Vũ Tuyết: “Mình ghé tiệm kim hoàn đi, chắc chắn tìm được thứ đẹp hơn.”

Vũ Tuyết lắc đầu: “Bỏ đi, đã không thuộc về mình, có cưỡng cầu cũng vô ích.”

Nói rồi hai Đào nương chậm rãi rời khỏi chốn đông người. Quanh đi quẩn lại, có lẽ chỉ có mỗi Đào Hoa viện là chốn dung thân. Ít nhất về nơi ấy, cả hai có thể cùng nhau uống trà, cắn hạt dưa, tự ăn mừng nhau già thêm một tuổi, cái nghiệp Đào nương này sẽ giảm thêm một ngày.

Nàng hầu lẽo đẽo theo sau chủ nhân, khó hiểu lên tiếng: “Cậu chủ, cậu là con trai tự nhiên đi giải câu đối lấy cây trâm này làm gì? Chẳng lẽ định tặng cho đại phu nhân. Loại hàng thứ phẩm này phu nhân không thích đâu.”

Thân ảnh béo ú phía trước không buồn quay lại, chỉ lên tiếng: “Ta biết, ta cũng đâu định tặng mẹ.”

“Vậy cậu cho ai? Đừng nói với nô tì cậu có sở thích kỳ lạ đó…”

Lý Dương Hoán quay lại, gương mặt tròn trịa giận dữ trông lại vô cùng đáng yêu: “Ngọc Thanh, ngươi nghĩ đi đâu rồi?”

Nàng hầu Ngọc Thanh không dám thắc mắc thêm điều gì nữa, đành âm thầm đi theo chủ nhân.

Phía trước, Dương Hoán xem cây trâm kia chẳng khác nào báu vật, cố nhét thật sâu vào bên trong đai lưng.

Đã vào Quốc Tử Giám, không phải dễ dàng ra ngoài. Mỗi lần được dịp ra ngoài cậu bé lại đi một vòng ngang qua Đào Hoa viện. Dĩ nhiên chẳng ai quan tâm đến một cậu nhóc béo ú hỷ mũi chưa sạch, cũng như người cậu quan tâm cũng chưa gặp lại một lần.

Vậy mà, đêm giao thừa này, vô tình cậu thấy chị ấy đứng ngẩn ngơ nhìn cây trâm…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét